Chương 332: Là một người hiện đại hoàn toàn sao (2)
Chương 332: Là một người hiện đại hoàn toàn sao (2)Chương 332: Là một người hiện đại hoàn toàn sao (2)
"Đó là đương nhiên." Thu Vô Tế quả nhiên nói: "Sau khi tế luyện, linh khí của ngọc trai ban đầu không tản ra mà lại càng ngưng thực dày đặc hơn, thêm vào công hiệu thanh tâm trấn niệm, tránh cho anh Biến Thiên Kích Địa quá hăng, tẩu hoả nhập ma. Vật này đeo bên người, trong chiến đấu cũng có trợ giúp khôi phục pháp lực của anh... vẫn là do nguyên liệu không đủ, bằng không..."
"Đủ rồi, đủ rồi." Sở Qua cười ha ha đeo lên cổ, bỗng nhiên chớp mắt nói: "Cái này giống như tín vật định tình nhỉ."
Thần sắc của Thu Vô Tế bỗng đỏ hồng, hiển nhiên lúc làm ngọc bội đã nghĩ đến chuyện như vậy rồi, vẫn là gân cổ lên cãi: "Thời đại này lấy đâu ra nhiều chuyện có hay không thế, anh nói Sở Qua thèm khát Thu Vô Tế lâu như vậy, kết quả thì sao, liền tặng con heo sao?"
Lời này nghe lại là đòi quà, Sở Qua vui vẻ nói: "À, hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo phố, mua chút quà, được không?”
Hai người không có chuyện gì liền vùi đầu ở trong ổ, cùng ăn đan dược giống như ăn sô-cô-la, cùng luyện công vui vẻ hoà thuận, thoáng một cái đã năm ngày rồi. Trong năm ngày Sở Qua gõ chữ luyện công không bước chân ra khỏi cửa, quả thực có chút nhàm chán, ngược lại Thu Vô Tế thường xuyên ra ngoài mua đồ ăn, còn thường xuyên đến chỗ của Chu Manh Manh uống trà, ngày tháng ung dung tự tại.
Nghe Sở Qua hỏi như vậy, Thu Vô Tế ung dung nói: "Hôm đó mời em ra ngoài chơi, là không biết Thất Tịch, hôm nay mời em ra ngoài chơi, đoán chừng người nào đó vẫn không biết, hôm nay là trung thu"
"Hả?" Sở Qua sửng sốt: "Thật sự trung thu rồi sao?"
"Đúng vậy." Thu Vô Tế nói: "Em nghe nói bọn họ đều được nghỉ phép, ngay cả ngày quốc khánh, là đợt nghỉ phép dài. Bỗng nhiên cảm thấy việc kinh doanh của anh cũng rất thảm, người ta nghỉ phép cũng không liên quan đến anh một chút nào, đến mức hoàn toàn không biết ngày tháng.
Sở Qua sớm đã quen rồi, nghe nói cũng không có cảm giác gì, cười nói: "Vậy hôm nay chí ít cho cô trợ lý của chúng ta nghỉ phép, ra ngoài mua gối ôm heo lớn."
Thu Vô Tế mắt sáng lên.
Trước kia đi khu vui chơi đã từng nhìn thấy con rối rất lớn, gân bằng người luôn! Đáng tiếc lúc đó không có hứng thú, không làm một con... hiện giờ cảm thấy hình như muốn rồi, ôm nó nhất định là rất thoải mái, phòng cũng để được rồi...
Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài cửa, Sở Qua đi ở trên đường còn có chút xuất thần: "Trung thu..."
Thu Vô Tế nói: "Có phải là cảm thấy có chỗ nào giống như đang nói, trải nghiệm của Thu Vô Tế từ khi đến thế giới này đã được nửa đường rồi... anh nói xem, em bây giờ có phải là một người hiện đại rất đạt tiêu chuẩn không? Em còn biết hôm nay là ngày lễ hơn anh, à, còn biết nam đeo Quan Âm, nữ đeo Đới Phật"
Nói thật trung thu quả thực khiến Sở Qua nổi lên suy nghĩ tương tự, dường như đại diện cho mùa thu đã xâm nhập rồi, cũng đại diện cho Thu Vô Tế xâm nhập vào thế giới này.
Nàng thật sự rất giống rất giống người hiện đại rồi, ngoại trừ trong khẩu ngữ thực sự vẫn còn mơ hồ ẩn chứa thói quen vạn năm, thỉnh thoảng lại phun ra một câu cổ ngữ... thế nhưng không sao cả, người hiện đại trang bức cũng sẽ nói mấy câu đó.
Sở Qua suy nghĩ, vân là nói: "Thực ra luôn cảm thấy còn thiếu một chút, không đủ hoàn toàn."
Thu Vô Tế không phục nói: "Sao lại không hoàn toàn, em còn hiểu hôm nay là ngày lễ hơn anh..."
"Đó không phải là cùng Manh Manh uống trà tán gẫu nghe được..." Sở Qua cười cười: "Nếu là người hiện đại, là tự mình sớm có loại kỳ vọng này, đếm từng ngày đợi đến hôm nay được nghỉ phép."
"Vậy anh chính là người cổ đại!" "Ha... anh là bởi vì nghề nghiệp không để ý thôi, tình hình đặc biệt. Thực ra anh có thể nói anh là 007 mỗi ngày đi làm, cũng có thể nói anh mỗi ngày đều nghỉ phép, chỉ cần có thể tồn chút bản thảo, chính là bản thân sắp xếp kỳ nghỉ phép... tuy rằng tôn bản thảo đa số là nói mơ. Thế nhưng cùng lắm thì đoạn chương, không có ai cưỡng chế anh, thứ cưỡng chế anh là cảm giác trách nhiệm mà thôi."
"Cho nên anh lựa chọn nghề nghiệp này, bởi vì tự do?”
"Cũng bởi vì trong sách có em."
"Pi" Thu Vô Tế không chịu nổi cái kiểu này, hừ hừ nói: "Anh nói em còn không hoàn toàn, là bởi vì em không kỳ vọng vào ngày lễ ư?"
"Cảm giác còn có chút khác... Trước kia anh cũng không nghĩ kỹ" Sở Qua ngẩng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên nói: "Có thể là bởi vì cuộc sống của em quá đơn giản... luôn khiến cho anh cảm thấy thực ra em vần là tu hành giả."
Thu Vô Tế sửng sốt: "Sao lại nói như vậy, em thấy Manh Manh cả ngày từ sáng đến tối cũng là chẳng có việc gì, chỉ uống trà tán gẫu làm spa, còn đơn giản hơn em nhiều, em phải tu hành, phải bố trận, phải luyện pháp bảo, còn giúp anh nấu cơm, quản bình luận sách còn phải viết tự truyện nữa."
" Chu Manh Manh thích làm spa..." Sở Qua quay đầu nhìn nàng: "Nhưng em có từng có hứng thú yêu thích nào mà bản thân muốn đi làm, cho dù chỉ là nghe hát không?”