Chương 333: Hành vi vi phạm (1)
Chương 333: Hành vi vi phạm (1)Chương 333: Hành vi vi phạm (1)
Mưa lớn mấy hôm trước nay đã tạnh, không khí sau cơn mưa rất tươi mái, theo đéo là nhiệt độ cũng bắt đầu hạ xuống, người trên đường cũng đã bắt đầu mặc áo dài tay rồi.
Đương nhiên người nào thể chất tốt vẫn có không ít người mặc áo ngắn tay, đôi Sở Qua cũng giả vờ thể chất tốt, như thường lệ mặc đồ ngắn tay mùa hè đi lang thang ngoài đường
Lần này ra ngoài đi dạo, cộng thêm ăn mặc kiểu mùa hè cũng là có mục đích.
Thế nhưng Thu Vô Tế nóng lạnh bất xâm nghe lời này của Sở Qua, bỗng nhiên cũng cảm thấy có chút lạnh, giống như bị giội một gáo nước lạnh, ướt đẫm.
Nàng ôm cánh tay cúi đầu, buồn bực nói: "Như vậy à... hình như là có chút..."
Nàng cũng không thấy có hứng thú với đại đa số đồ của thế giới này. .
Trước kia muốn tìm hiểu, chỉ là vì để 'ìm hiểu thế giới, chứ không phải là có bao nhiêu hứng thú. Xem ảnh xem sách, cũng là để học tập, chứ không phải là thích xem.
Thứ khiến nàng cảm thấy hứng thú là máy tính và điện thoại, mà chúng là nguyên nhân chủ yếu mang cho Thu Vô Tế cảm giác hứng thú nhanh gọn và tin tức, lại có thể vượt xa hiệu suất của thế giới tu Tiên...
Đó là giống cổ một vạn năm, tâm vốn u tĩnh không gợn sóng.
"Em hiện giờ thấy tốt hơn chút rồi, em sẽ thích lợn con." Thu Vô Tế nghĩ nửa ngày, vẫn buồn bực lẩm bẩm: "Thế giới này có rất nhiều thứ, cũng không có bao nhiêu thú vị... được rồi, em thừa nhận đây tính là có chút không đạt tiêu chuẩn lắm, giống như là góc nhìn của một người xuyên qua đứng ở bên cạnh nhìn thế giới vậy."
Sở Qua búng tay một cái nói : "Đúng đúng, nguyên nhân căn bản là bởi vì có hứng thú yêu thích hay không, có thể cũng có người khác không có, cái này có thể chỉ tính là biểu trưng ? Khác biệt chủ yếu thật sự hình như chính là, em là người quan sát, cũng không có coi mình là người của thế giới này."
"Trung thu, giai đoạn trung kỳ Thu Vô Tế hoà tan vào thế giới này.' Thu Vô Tế nguyên khí tràn đầy nắm tay nói: "Em sẽ giải quyết vấn đề này."
Sở Qua cười dắt tay nàng, dung dăng dung dẻ đi một đoạn, nói: "Anh bỗng nhiên cảm thấy em quen biết Chu Manh Manh thật sự rất tốt..."
"Sao lại nói vậy?"
"Có thể khiến trong thế giới của em không phải chỉ có Sở Qua... có giao tiếp của em, có quỹ đạo sinh hoạt của em." Sở Qua nói: "Mỗi một người tồn tại ở trên thế giới, đều là từ nhỏ đến lớn rất nguyên nguyên tố trường kỳ cấu tạo thành. Mà em bỗng nhiên xuấth iện, quỹ đạo chỉ có mấy tháng ngắn ngủi như vậy, cho nên thiếu khuyết rất nhiều rất nhiều chỉ tiết, Chu Manh Manh là một mắt xích bổ sung vào thiếu khuyết này, dân dân em còn có thể có những người khác nữa."
Thu Vô Tế nói: "Cho nên là phải đi giao lưu bạn bè nhiều hơn sao?"
"Ngược lại không nhất định chỉ là bạn bè... cuộc sống của em bây giờ chỉ là xoay quanh anh, ngoại trừ đến chỗ Chu Manh Manh bên đó uống chà tính là chuyện của bản thân em ra, tất cả những việc khác đều liên quan đến anh. Em có thể suy nghĩ, còn có chuyện gì bản thân em làm mà không liên quan đến anh, cái gọi là hứng thú yêu thích chỉ là một trong số đó."
Thu Vô Tế nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, nghĩ không ra.
Bởi vì rời xa anh, thế giới này không có thứ gì đáng để lưu luyến cả, em căn bản không cần ở lại đây, cũng căn bản không cần phải dung hoà vào thế giới này. Vậy thì vì sao phải đi làm chuyện không liên quan đến anh chứ?
Cuối cùng lời này không nói ra, nàng sợ nói ra rồi Sở Qua sẽ như cái đuôi nhỏ bám theo lải nhải với nàng cả ngày.
Cuối cùng Thu Vô Tế nói: "Thực ra nghe hát cũng không làm được không có liên quan đến anh, lúc ở nhà xem sách nấu cơm nghe nhạc có tính không? Lẽ nào em còn có thể bỏ anh đi nghe ca nhạc sao?"
"Em dám!"
"Hừ."
"Nghe hát chỉ là tuỳ tiện lấy một ví dụ mà thôi, không phải là quá hợp dùng... đương nhiên, bản thân em mở APP ra chọn bài nhạc mà em thích, đó chính là đang làm chuyện mà mình yêu thích, quả thực không liên quan đến anh."
"À.." Thu Vô Tế suy nghĩ một chút, phát hiện rất có đạo lý: "Em có thể thử... có điều lời bài hát, bài hát của thế giới này em không quen lắm, tuy rằng cũng rất hay, nhưng vẫn luôn cảm thấy ý vị không đúng. Hoặc là em có thể tìm những nơi có đàn tranh đàn cổ?"
Sở Qua gật đầu cười nói: "Cái này đúng rồi đó. Luôn là có thứ bản thân thích mà."
Thu Vô Tế nghiêng đầu nhìn hắn nửa ngày, bỗng nhiên cười nói: "Cảm ơn."
Sở Qua: "2"
"Anh đó... vẫn luôn giúp em dung hoà với thế giới này, vì vậy không tiếc để em thoát khỏi sự ảnh hưởng của anh... vẫn luôn làm như vậy."
"Ách..."
"Mấy ngày trước hình như chúng ta đã quên mất chuyện này rồi, hình như bản thân em lên mạng, quen với cách dùng từ internet của thế giới này, chính là người hiện đại... hiện giờ có phải là bỗng nhiên lại có một loại cảm giác như lúc em vừa đến không?" Thu Vô Tế nắm tay Sở Qua lắc lắc: "Sở Qua vì giữ Thu Vô Tế lại, lúc đó đã hao tâm tổn trí lừa dối."