Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 335 - Chương 335: Thế Giới Của Nhau Q)

Chương 335: Thế giới của nhau q) Chương 335: Thế giới của nhau q)Chương 335: Thế giới của nhau q)

"Trang phục mùa thu váy dài màu xanh này vô cùng hợp với làn da của bạn gái anh, cô ấy trắng như vậy."

Trước trung tâm thương mại, cô gái bán hàng đang ra sức chào hàng, trên thực tế cô cảm thấy tất cả quân áo ở đây đều vô cùng thích hợp với mỹ nhân trước mắt này, quả thực là móc treo quần áo di động, cho cô ấy mặc một bộ đồ ăn mày đoán chừng cũng có thể trở thành xu hướng mới.

"Màu sắc này quả thực là thoạt nhìn rất đẹp." Sở Qua câm y phục ướm thử trước người Thu Vô Tế, cảm thấy phối màu này khiến Thu Vô Tế trẻ trung hơn mấy phần, giống một cây bắp cải.

Thu Vô Tế do dự nói: "Bọn họ nói xanh không tốt, ngày ngày trong nhóm mắng xanh."

Sở Qua: ”?"

Cô nhân viên bán hàng: "? ? ?"

Thu Vô Tế nhỏ tiếng nói: "Sao vậy, nói sai chỗ nào rồi sao?"

"Xanh không tốt đó là chỉ cái mũ, không phải là y phục!" Sở Qua sửng sốt nửa ngày mới ngộ ra Thu Vô Tế đang nói cái gì, đau đầu nhức óc nói: "Không phải anh nói em cái khác không học, sao lại chỉ học những thứ này!"

Cô gái bán hàn che miệng cười trộm.

Thu Vô Tế hừ hừ nói: "Đều giống nhau, đổi cái khác."

"Vậy chiếc màu vàng nhạt đó thì sao?" Sở Qua nói: "Nghĩ đến đứng ở bên bờ thu thuỷ, tịch dương chiếu xuống, ánh sáng lấp lánh trên mặt nước, em mặc màu này đứng bên bờ sông... có phải là rất đẹp không?"

Cô nhân viên bán hàng: ..."

Sao lại cảm thấy anh chàng này quá không bình thường nhỉ.

Thật văn vẻ a, cảm giác nói chuyện cũng có thể giống như hát vậy...

Kết quả cô gái cũng không bình thường như vậy, nghe vậy cười lớn nói: "Thật hợp ý em, vậy thì cái này."

Sở Qua nói: "Đi vào phòng thay đổi thử một cái xem sao?”

"Không cần, nhìn một cái là nhìn ra có vừa hay không rồi."

"Vậy cũng phải mặc thử xem rốt cuộc là có đẹp hay không chứ."

"Không cần, bản toạ mặc gì cũng đẹp." Cô gái bán hàng không nhịn nổi nữa nói: "Hai vị, tôi cảm thấy hai vị có thể mua hán phục."

Sở Qua sửng sốt hỏi: "Các cô cũng bán hán phục sao?"

"Có chứ." Nhân viên bán hàng dẫn họ đi vòng sang một giang khác nói: "Thời tiết không lạnh không nóng, rất thích hợp mặc hán phục kiểu này, phong cảnh cũng rất thích hợp để chụp ảnh gì đó, gần đây có rất nhiều cô gái đều mua."

Thu Vô Tế đứng ở ngoài cửa, sủng sốt nhìn những bộ đồ cổ trang rực rỡ muôn màu, trong mắt có chút hoài niệm.

Lúc trước bản thân biến ảo ra một bộ y phục, Sở Qua nói có thể mặc, thế nhưng trước kia bị mọi người trong quán mì thịt bò nhìn bằng ánh mắt cổ quái, lâu như vậy rồi cũng quả thực là rất ít thấy người đi đường mặc. Có thể là do không hợp thời tiết.

Thế nhưng bây giờ hình như là có thể... nhìn đồ cổ trang trong phòng, còn có rất nhiều cô gái đang thử quần áo, đi qua đi lại cũng không có ai ảm thấy kỳ lạ. Sở Qua không lừa người, những năm gần đây hán phục quá bình thường rồi.

Có thể đối với người chuyên nghiệp, phong các cổ trang của các triệu đại khác nhau còn có sự khác biệt nghiêm ngặt, nghe nói còn có người vì vậy mà cãi nhau nữa... thế nhưng đối với Thu Vô Tế mà nói không có gì khác biệt cả, thế giới của các nàng vạn năm không đổi, càng tiếp cận là các loại phục sức trong game c6, cứ đẹp là xong việc.

Nàng có chút hoài niệm mà vuốt ve từng bộ y phục, thấp giọng truyền âm hỏi Sở Qua: "Em nên đặc biệt mặc y phục hiện đại, để tỏ ra mình dung hoà vào hiện đại, hay là mặc y phục mình thích, tuỳ tâm sở dục?"

Sở Qua xoa xoa đầu nàng: "Đồ em thích."

Thu Vô Tế quay đầu nhìn hắn nói: "Không thấy em vô tâm với thế giới này, không đủ tiêu chuẩn sao?"

"Thích là quan trọng nhất, những cái khác quản gì nhiều. '

Thu Vô Tế lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Ừm”"

Sở Qua nói: "Thực ra hiện đại có một điểm rất quan trọng, chính là bao la vạn tượng, cũng không có một loại nào gọi là phong cách của thế giới này. Người trẻ tuổi càng thích thử các loại đồ mới, không cần để ý đến người khác nhìn thế nào."

Tiểu cô nương trẻ trung một vạn tuổi cười hi hi chọn mấy bộ đồ cổ trang, vừa nãy còn nói: "Bản toạ không cần thử", lần này rất nghiêm túc chạy vào phòng thay đồ, háo hức thử mấy bộ đồ mới ra: "Bộ này thế nào?"

"Đẹp lắm"

"Bộ này thì sao?"

"Cũng đẹp lắm..."

"Bộ này thì sao?"

"Đẹp đẹp..."

"Anh qua loa!"

Sở Qua nước mắt đầy mặt.

Anh hối hận rồi có được không, chúng ta tuỳ tiện mua mấy bộ rồi đi không phải được sao, chân anh cũng sắp tê liệt rồi...

"Anh không qua loa, Thu Thu nhà anh mặc như thế nào cũng đều là thiên tiên hạ phàm, không tin em nhìn ánh mắt của các cô ấy đi..." Thu Vô Tế quay đầu lại nhìn, các cô gái trẻ đều đang lén nhì nàng, ánh mắt lấp lánh, không ít người lén lấy điện thoại ra, bộ dạng muốn chụp lén.

Thu Vô Tế dở khóc dở cười, đây cũng là một trong những khác biệt điển hình vê việc cho đến nay cô ấy cũng không dung nhập vào hiện thế.
Bình Luận (0)
Comment