Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 339 - Chương 339: Nguyện Một Đời Vĩnh Hằng (1)

Chương 339: Nguyện một đời vĩnh hằng (1) Chương 339: Nguyện một đời vĩnh hằng (1)Chương 339: Nguyện một đời vĩnh hằng (1)

Bên bờ sông không biết từ lúc nào đã có đom đóm bay đến, nhấp nháy dưới ánh trăng, mông lung mà mộng ảo.

Thỉnh thoảng có con côn trùng kêu vàng, kèm theo tiếng nước sông ồ ạt chảy, giống như một khúc nhạc nhẹ, càng thêm đẹp và tĩnh mịch.

Trong khúc nhạc đêm có hợp âm khác, đó là tiếng ngâm thấp của một đôi nam nữ.

"Đủ... đủ rồi..." Giọng nữ yếu ớt đang than nhẹ: "Anh chỉ dùng một cái bánh trung thu to, mấy cây kẹo bông và bánh nướng, đã lừa em đến đây, vừa hôn vừa sờ mó lâu như vậy..."

Lão bà bà một vạn tuổi rất là bi phân, cảm thấy mình giống một con heo. Vì sao lại phải chạy đến bờ sông ở ngoại ô chứ, hôm nay nghĩ kỹ, hình như ngồi ở nơi này ngoại trừ mấy chuyện như ôm hôn ra quả thực cũng không có chuyện gì khác.

Hoàn toàn cho không rồi.

Ngay cả dọn sạch nơi này cũng là dùng pháp lực của mình, thật tức chết

Đây là yêu đương kinh, nhất định phải ghi nhớ lại để cho cô gái khác xem, nửa đêm con trai muốn dẫn đến nơi ngoại ô không người, đừng có đi, hắn ta ngoại trừ muốn hôn bạn ra thì không có chuyện gì khác cả... nếu như có, đó chính là chuyện tiến thêm một bước...

Đương nhiên cũng phải nhớ kỹ, nếu như bản thân bạn muốn hôn, vậy thì giả vờ không biết, cứ mù mờ đi theo, sau đó là có thể như ý nguyện được hôn đến mức môi sưng vù... Trước hoa dưới trăng, bên bờ sông nước chảy róc rách, ở ngoại ô mênh mông không bóng người, hoàn cảnh quá lãng mạn mê người, hôn đến mức cũng không biết từ lúc nào mà ngay cả Vân Tế Sơn cũng bị trèo lên rồi, ...

"Anh còn sờ..."

"Tuân lệnh."

sạn

"Em nói là không cho phép sờ nữa! Y phục của em loạn hết rồi."

Sở Qua hôn một cái vào má nàng, nỉ non nói: "Thu Thu, anh rất yêu em."

Trái tim của Thu Vô Tế có chút hoảng hốt, hình như đây là lần đầu tiên hẳn dùng từ ngữ buồn nôn của hiện tại "anh yêu em" để tỏ tình. Ba chữ này quả nhiên là rất có lực, so với các kiểu tỏ tình văn vẻ lúc trước thì lực xung kích quá mạnh, chạm đến tận đầu óc của Thu Vô Tế đến giờ vẫn còn chóng mặt hoa mắt.

Hắn dường như quả thực rất yêu mình, không phải là lừa người.

Trong đầu mơ hồ, Vân Tế Sơn hoàn toàn thất thủ.

Chủ yếu là hôm nay mặc đồ cổ trang, từ vạt áo đưa tay vào quá tiện, hu huhu...

Đợi đã.

Thu Vô Tế tròn mắt nghiến răng: "Anh dỗ em đến bờ sông, chắc sẽ không phải là muốn làm gì đó chứ?"

"Hả?" Sở Qua thật sự không có ý nghĩ này, hắn cũng là không khí đến rồi, không tự chủ được mà bất tri bất giác.

Hôm nay bị nói như vậy ngược lại cũng có chút tỉnh táo, sau này mới phát hiện ra bản thân lại rơi vào Vân Tế Phong rồi.

Cảm động đến mức lệ tuôn đây mặt, bị ném xuống sông cũng đáng.

Hắn vô thức vặn một cái.

Một quả anh đào run rẩy.

Bầu không khí nhất thời an tĩnh lại, mặt Thu Vô Tế đen như đáy nồi.

"A...' tiếng kêu thảm vang lên, chim sợ bay tán loạn, ngay cả tiếng côn trùng cũng bị doạ cho dừng lại.

Sở Qua rất muốn gửi đi thiệp mời "ngày ngày nói chuyện yêu đương bị bạn gái cầm nã thủ là thể nghiệm gì".

Bất kể là thể nghiệm gì, hôm nay cũng đáng lắm, một vòng ấm áp trắng nõn, một khắc run rẩy rung động.

Lòng bàn tay vẫn còn dừng lại ở cảm giác lúc này, tuy rằng bây giờ cổ tay đang rất đau.

"Anh nhất định sẽ luyện đến mức áp chế được em." Sở Qua thề với trăng.

Thu Vô Tế ngữ khí lạnh lùng nói: "Em cảm thấy đàn ông mà thề dưới ánh trăng, có thể câu này là chân thành nhất."

Sở Qua: "..."

"Thật đúng là." Thu Vô Tế bỏ tay hắn ra, Bíu môi nói: "Chỉ toàn nghĩ đến những chuyện lung tung lộn xộn vậy sao?"

Sở Qua lén lút liếc nhìn nàng.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt đỏ ửng hiếm thấy của nàng, vạt áo đến giờ vẫn còn có chút lộn xộn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một vòng trắng tuyết. Sợi tóc cũng hơi rối loạn, toạt nhìn rất mê người.

Hắn không nhịn nổi nuốt nước miếng, có chút chật vật nói: "Nam nữ yêu nhau, thiên lý nhân luận, vô cùng bình thường... cũng không phải là đặc biệt dỗ em cái đó, anh cũng là không tự chủ được."

Gò má Thu Vô Tế vẫn còn nóng bừng, nàng cũng biết là không tự chủ được, nàng cũng như vậy, bằng không cũng sẽ không bị hắn dễ dàng đắc thủ như vậy.

Đây chính là âm dương, dường như tự nhiên hút nhau, sau đó trở thành Thái Cực.

Sở Qua lại nói: "Nếu nói thê dưới trăng... ngoại trừ câu vừa rồi chân thành ra, câu trước cũng là thật."

Câu trước? Câu trước hắn nói là câu nào?”A. " hay là "hả?"

Căn bản là không nói gì...

Thu Vô Tế suy nghĩ, quả thực là câu nói đó: "Thu Thu, anh rất yêu em." Nghĩ đến đây, trái tim Thu Vô Tế cũng có chút mềm ra, nói: "Không tin, Manh Manh nói, đàn ông không đáng tin nhất chính là câu này. Còn cho em ví dụ về một câu tục ngữ của một quốc gia tên là Tây Ban Nha hay cái gì đó Nha."

Sở Qua hiếu kỳ nói: "Tục ngữ gì?"

"Anh vĩnh viễn yêu em, thời hạn ba tháng."

"." Sở Qua dở khóc dở cười nói: "Chúng ta thời cổ đại có bao nhiêu thơ từ, lúc nào đến lượt tục ngữ của ngoại quốc."
Bình Luận (0)
Comment