Chương 340: Nguyện một đời vĩnh hằng (2)
Chương 340: Nguyện một đời vĩnh hằng (2)Chương 340: Nguyện một đời vĩnh hằng (2)
Thu Vô Tế tức giận: "Cho nên anh rất hiểu đúng không."
"Anh yêu em sớm đã không chỉ là ba tháng rồi Thu Thu." Sở Qua một lần nữa ôm nàng, thấp giọng nói: "Chúng ta quen nhau còn thiếu vài ngày nữa là bốn tháng rồi, nhưng anh cảm thấy anh càng yêu em hơn, hận không thể vĩnh viễn để ở bên cạnh anh..."
Thu Vô Tế lại bắt đầu cảm thấy trái tim mềm ra, lúng ta lúng túng nói: "Anh, ngược lại, cho dù không chỉ là ba tháng, nhiều nhất cũng là ba năm."
"Nếu như nhất định phải liên quan đến con số "ba", vậy anh cảm thấy ít nhất cũng là tam sinh tam thế (ba đời ba kiếp)." "Anh biết một đời của em bao nhiêu năm không?" Thu Vô Tế hừ hừ nói: "Còn muốn tam sinh tam thế."
"Đúng, không cần tam sinh tam thế, bởi vì đời này của chúng ta, chính là vĩnh hằng."
Trái tim Thu Vô Tế lại đập rộn ràng, có chút chật vật phản bác: "Bản toạ đến nay không thể đột phá giới hạn thiên nhân, thọ mệnh vẫn chưa được vĩnh hằng, anh càng đừng nhắc tới, cho nên còn không thừa nhận đây là đang dỗ dành người ta." "Nếu như một đôi nam nữ bình thường nói một đời vĩnh hằng, đó đại khái cũng tính là dỗ dành người khác. Thế nhưng Thu Thu..." Sở Qua thấp giọng nói: "Ở dưới ngòi bút của anh, em chủ định đã trở thành vĩnh hằng rồi. Thực ra nếu như em thoát ly khỏi sách, vậy cũng có thể tự giãy khỏi thiên đạo, anh cảm thấy đó cũng là vượt qua Thiên Nhân, bất tử bất diện. Cho nên bất kể là thế nào, em rất có thể là vĩnh hằng."
Thu Vô Tế sửng sốt, không trả lời.
Lại nghe Sở Qua tiếp tục nói: "Nhưng mà anh... tất cả tu hành của anh, đều là vì đi theo em, Thu Thu... bất luận là thọ mệnh, hay là để vào trong sách tìm em"
Thậm chí vì để có thể đánh lại được em, đường đường chính chính có được em.
Nửa câu này không nói ra, cũng không cần phải nói.
Thu Vô Tế lại bắt đầu cảm thấy trái tim đập rất nhanh, đầu óc bắt đầu mơ hồ.
Lời ngọt ngào đường mật trong tình yêu, lực sát thương quả thực là còn khủng bố hơn so với bí thuật tỉnh thân rất nhiều, Quan trong nhất là, trong lòng Thu Vô Tế biết hắn nói là thật, mỗi một câu nói đều là thật.
Vì vậy ở dưới trăng trước hoa bên bờ sông, càng động lòng người hơn.
Trong mơ mơ hồ hồ, Thu Vô Tế tỉnh táo lại mới phát hiện ra bản thân mình lại đang hôn nhau với hắn, cũng không biết lần này là hắn chủ động hơn một chút hay là mình chủ động hơn một chút.
Như lời hắn nói, hận không thể vặn sát vào bên người, thế nào cũng không chán.
Ngay cả tay hắn cũng một lần nữa leo lên, nàng cũng không phản đối nữa, rõ ràng một thân có thể tuỳ tiện ném hắn xuống sông, lại cảm thấy chân tay mềm nhũn ra, một chút cũng không dùng lực được, cũng không muốn dùng lực.
Cổ trang thật sự không tốt, có thể khiến hắn dễ dàng vén lên, ở trên cổ trên vai điên cuồng để lại dấu vết.
Thu Vô Tế có chút thất thân khế ngẩng đầu lên, nhìn thấy trăng sáng trên trời xa xôi, giống như khuôn mặt của mẹ hiền đang cười.
Trong trăng sáng dường như lại có một chú thỏ, đang giã thuốc.
Thiên đạo của thế giới đó là hắn, trăng cũng là hắn hoá thành.
Thiên đạo của thế giới này không biết vì sao, có trăng chứng giám, có phải là trời rủ xuống nghe?
Thỏ vàng đó, có thể chứng kiến không?
Nguyện cho chúng ta một đời vĩnh hằng.
Nàng luôn cảm thấy hoàn cảnh này làm hại bản thân, vê ý nghĩa nào đó hình như cũng bảo vệ bản thân... nếu như ở nơi thuận tiện, thật không biết là liệu có thể cự tuyệt được hắn đẩy ngã đè lên không, thật sự cảm thấy bản thân một chút sức lực cũng không có. Nhưng cũng là bởi vì ở nơi như vậy, khắp nơi đều là đá cuội ngổn ngang, không tiện, hắn cũng không dễ đạt được.
Có thể cảm nhận được hô hấp của hắn, rất là nặng nề, đến mức sắp nổ tung rồi.
Thu Vô Tế bỗng nhiên cảm thấy hắn rất đáng thương, lại bật cười.
Sở Qua: "..."
"Được rồi..." Thu Vô Tế khẽ đẩy hắn ra, cúi đầu chỉnh trang lại y phục đã lung tung lộn xộn của mình, bĩu môi nói: "Thật là háo sắc."4
Sở Qua: "...
Quay đầu nhìn dáng vẻ đáng thương đó, Thu Vô Tế bật cười, vô cùng quyến rũ nói: "Phụ thần uỷ khuất không?"
Sở Qua: "..."
Thu Vô Tế chủ động lại gần, ghé vào lỗ tai hắn hà hơi nói: "Hôm nay nói chuyện dễ nghe, thưởng cho anh..."
Nàng cũng học theo Sở Qua, hôn vào cổ hắn, đầu ngón tay chậm rãi lần xuống dưới, nắm lấy cái chày giã thuốc.
Thu Vô Tế mở to mắt.
"Đừng nhìn..." Thu Vô Tế nỉn non: "Còn không phải là cái tiểu khá ái..."
Tiểu khá ái tức đến mức nổi gân xanh rồi.
Tiểu khả ái sắp khóc rồi.
Sở Qua cũng thất thần nhìn trăng sáng, trong đó dường như cũng có một con thỏ ngọc đang giã thuốc, từng cái, từng cái... Người trước mắt còn đẹp hơn thỏ ngọc, còn nhu hoà hơn cả trăng sáng, giống như thu thuỷ trong mộng, theo nguyệt hoa rung động, xao động trong lòng, che lấp linh hồn.
Phảng phất, dường như cũng nhìn thấy trăng sáng đang cong mắt cười.