Chương 345: Nhà Đen luôn bị đánh (1)
Chương 345: Nhà Đen luôn bị đánh (1)Chương 345: Nhà Đen luôn bị đánh (1)
Một lát sau.
Sở Qua nghe thấy ở phòng bên cạnh truyền đến thanh âm "bịch bịch", giống như trời long núi lở.
Hắn bị doạ sợ đến mức đẩy bàn phím ra, đứng lên chạy sang phòng cách vách xem thử, Thu Vô Tế ngồi ở trên người con gấu bông mới mua tối qua, đấm vào mặt gấu lớn nói: "Đánh chết anh, lừa em chơi game."
Sở Qua: "2"
Thu Vô Tế quay đầu nhìn thấy gấu lớn thật chạy đến rồi, mắt lộ hung quang.
Sở Qua lùi về sau, tư thế phòng ngự: "Lính mới vừa bắt đầu bị hành là rất bình thường mà." "Đó là bị hành sao?" Thu Vô Tế tức giận nói: "Em chơi một ván thì 90% thời gian là vượt qua nước suối! Cái này bỏ đi, còn bị người ta mắng là rau nữa, ai vừa mới bắt đầu không phải là rau chứ, kẻ địch mắng thì cũng thôi đi, đồng đội cũng mắng, bảo em cút về trong sách đi huhuhu..."
".. lại nói trong nhóm không có ai dẫn cô à? Sao tôi cảm thấy theo lý mà nói chắc là phải có bốn đại thần hăng hái dẫn cô theo chứ, thế giới này biến hoá quá nhanh, Thu Thu cũng không có ai dẫn sao?"
Thu Vô Tế ngẩng đầu lên nói: "Bản toạ làm sao có thể gọi người khác là sư phụ chứ! Chỉ hỏi bọn họ làm sao để vào tuyển người, cái nào là ảnh ma, liền bắt đầu rồi..."
"Không ai dẫn cũng muốn chơi game MOBA, chơi game mà sư phụ với không sự phụ cái gì..." Sở Qua nói bỗng nhiên bừng tỉnh: "Ảnh ma? Ai dạy em chọn cái này?"
"Trong nhóm đều nói như vậy... bọn họ còn bảo em đánh dấu ”?' với tất cả mọi người." Thu Vô Tế nói: "Em cũng không biết vì sao người đối diện liền nổi điên lên đánh em, tháp đó cũng đánh hắn nữa, hắn cũng mặc kệ, cứ phải cùng chết với em... em cũng không biết xảy ra cái chuyện gì."
Sở Qua mặt không biểu tình.
"Sao vậy?" Thu Vô Tế nhảy dựng lên: "Có phải là bọn họ bẫy em không. Xem em trở về nhét bóng vào mồm họ."
Sở Qua cười nói: "Cho nên nói rồi, ai lúc bình thường xưng là yêu Thu Thu, đều là giả, thật sự yêu Thu Thu chỉ có một mình Sở Qua..."
Thu Vô Tế tức giận trừng mắt với hắn không nói lời nào/
Vốn dĩ muốn nói anh cũng không dạy em, nghĩ lại hắn hình như là bị mình đuổi đi gõ chữ, lại không trách được hắn... huhu...
Mặc kệ đi, dù sao cũng là lỗi của hắn, chơi gái game gì vậy, một chút cũng không vui.
Sở Qua đưa ngón tay ra, vuốt vuốt vào cái quai hàm đang 'bĩu môi: của nàng.
Thu Vô Tế quay đầu sang cắn.
Sở Qua tụt tay lại, không cắn đực.
Thu Vô Tế thu tay về đấm gấu bông một cái.
"Kiềm chế chút đi, em thật sự dùng lực đánh, nó sẽ hỏng đó..."
"Anh quản được em."
Sở Qua đau xót gấu bông, ngoan ngoãn đưa ngón tay ra: "Hay là căn anh đi"
Thu Vô Tế nhìn ngón tay hắn, lại nhìn hắn, khinh thường nói: "Anh nhất định đang nghĩ đến chuyện háo sắc gì đúng không."
"Bây giờ anh hiểu hơn nhiều rồi." Sở Qua dở khóc dở cười ôm lấy nàng vẫn đang xách con gấu bông: "Nào nào nào, gấu lớn dạy em chơi game."
"Anh biết sao?" Thu Vô Tế hoài nghị, ngày ngày thấy hắn ngồi gõ chữ, đâu có thời gian rảnh để chơi game chứ?
"Thời gian nghỉ giữa mỗi cuốn sách khi viết xong, chính là lúc anh điên cuồng chơi game đến mức trời đất tối sâm." Sở Qua thở dài: "Gõ chữ thì không thể chơi game, gõ chữ thật sự sẽ làm chậm trễ chơi game a..."
Thu Vô Tế: "..." Sở Qua nói: "Này, em nói xem, trò giải trí của anh có phải là đặc biệt khoẻ mạnh không?"
Thu Vô Tế suy nghĩ, có chút đồng tình: "Có thể đem tử trạch nói thành tươi mát thoát tục, anh cũng là không có ai rồi."
"Đừng mắng nữa, bằng không em và Manh Manh giống nhau ở khoản đắc tội người ta đó..." Sở Qua ngồi trước máy tính, đặt Thu Vô Tế ngồi lên đùi mình, ôm lấy nàng, thử cứ như vậy dạy nàng thao tác.
Thu Vô Tế cảm thấy ôm gấu bông không thể chơi được, rưng rưng ném gấu bông lên giường.
"Chúng ta chắc là trước tiên mở máy tính AI bắt đầu làm quen..." Sở Qua ôm Thu Vô Tế, tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng bắt đầu thao tác chuột, bắt đầu dạy học: "Người mới bình thường sẽ kiến nghị chơi Khô Lâu Vương này, Long Ky này những trò có thể gánh, có thể đánh, kỹ năng cũng không nhiều dễ thao tác... hoặc là loại Vu Yêu, dù sao chơi theo nhóm cũng tổn thất lớn, bình thường rảnh rỗi thì chơi tí, chính là người mới hợp lệ, dân dân quen thuộc rồi lại nói..."
Cái từ người mới khiến Thu Vô Tế quên mất hiện giờ đây là cảnh tượng ăn đậu hũ như vậy, hiếu kỳ nhìn vào hồ anh hùng nói: "Như vậy à, người da dày thịt béo nhất kia là anh hùng nào?”
Sở Qua suy nghĩ, không xác định nói: "U Quỷ? Cang Bối Trư?"
Thu Vô Tế nghe thấy chữ "trư" liền hăng hái: "Cang Bối Trư là gì?"
"Một con heo bị động kỹ năng có thể giảm bớt lượng lớn sát thương, giống như Kim Chung... ách..."
Thu Vô Tế quay đầu nhìn hắn, trong mắt đều là ý cười.
Bản thân Sở Qua cũng cười ra thành tiếng, hoá ra Cang Bối Trư lại là bản thân mình.