Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 346 - Chương 346: Nhà Đen Luôn Bị Đánh (2)

Chương 346: Nhà Đen luôn bị đánh (2) Chương 346: Nhà Đen luôn bị đánh (2)Chương 346: Nhà Đen luôn bị đánh (2)

Nghĩ như vậy khiến Thu Vô Tế bắt đầu cảm thấy hứng thú rồi, hăm hở nói: "Anh là Cang Bối Trư, vậy em là cái nào?”

"Em à, dùng kiếm, Kiếm Thánh nhé, có điều Kiếm Thánh là nam... hay là thử Băng Nữ? Da trắng mặt xinh, ngực to."

"Anh ngay cả chơi cái này mà cũng nhìn ngực à?"

"Khu...

"Cho nên Băng Nữ là bạn gái của Cang Bối Trư sao?”

"Hỏi rất hay, đề nghị cắt bỏ video couple ở trạm phát, đại khái có thể hót giống Lâm Đại Ngọc x Lord Voldemort."

"Hoá ra chính là hoa nhà cắm bãi phân trâu!" "Đúng đúng đúng."

Hoa nhài ngồi trên đùi của phân trâu, cả người ấm áp, mái tóc thoang thoảng hương thơm, nắm lấy bàn tay di chuột, bàn tay mềm mại. Sở Qua cũng không biết đây là dạy người ta chơi game hay là đang động tình, tâm tư của hai người hình như cũng không để ở việc chơi game, mà ngược lại hứng thú với việc ai với ai là couple còn lớn hơn bản thân trò chơi.

Khoảng nửa tiếng, một ván cũng không ra, nhưng lại vui không biết mệt.

Ngay cả Thu Vô Tế cũng cảm thấy, chơi game như vậy mới vui...

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Thu Vô Tế vẫn không nỡ mà buông Cang Bối Trư trên tay ra, cúi đầu lấy điện thoại ra xem: Manh Manh.

"Sao vậy Manh Manh? Hôm nay mình không đi uống trà đâu, học chút đồ chơi mới, à, cậu muốn chươi không? Lần sau cùng chơi đi..."

"Không phải, Thu Thu, mình bên này có chuyện rồi." Giọng nói của Chu Manh Manh có chút gấp gáp: 'Bố mình hôm nay bị người ta đánh rồi, vừa mới đưa đến bệnh viện... hu hu đánh nặng lắm, bố mình lớn tuổi như vậy rồi..."

Thu Vô Tế: "II"

Giọng nói của nàng lập tức trở nên băng lạnh: "Là ai làm?"

"Mình không biết huhuhu.." Chu Manh Manh hiển nhiên là tay chân luống cuống: "Thu Thu cậu và bạn trai cậu đều có dị năng, đến giúp mình một chút được không?"

Trò chơi chỉ là giải trí, cha của bạn bè bị người khác ức hiếp mới là chuyện lớn, Sở Qua cũng lập tức buông lỏng vòng tay ôm Thu Vô Tế ra, hai người đều cảm thấy rất nên đến xem một chút.

Chu Manh Manh là người có dị năng, tuy rằng Thu Vô Tế cũng không thăm dò chuyện riêng tư của người ta, chưa từng hỏi cô ấy rốt cuộc là năng lực gì. Có điều nhìn đồ cô ấy bán trong cửa hàng có thể thấy, nhà cô ấy cũng có biết về chuyện dị năng hoặc là linh khí thức tỉnh, cho nên suy đoán cha của cô ấy chắc cũng là một người dị năng.

Một người dị năng bỗng nhiên bị người khác đánh đến mức nhập viện, đây quả thực không phải là chuyện lắc một xe bánh mì người là có thể giải quyết được, Chu Manh Manh tìm đến cầu xin giúp đỡ vô cùng bình thường.

Hai người bỏ trò chươi đi, vội vàng lái xe điện đến bệnh viện, vào phòng bệnh mà Chu Manh Manh nói, liền nhìn thấy cô ấy đang ngồi ở bên cạnh ông xã Thái Chí Kiên khóc, nhìn thấy Thu Vô Tế đến, Chu Manh Manh lập tức đứng lên ôm lấy Thu Vô Tế khóc lớn: "Thu Thu."

Thu Vô Tế an ủi vỗ vỗ cô ấy, đôi mắt lạnh lùng quét qua Thái Chí Kiên.

Người này trước kia Sở Qua và Nguyệt Ảnh cùng đến hộp đêm Thần Tích đã từng gặp, lúc đó cảm thấy có chút bất phàm, lúc này hiển nhiên cũng bị Thu Vô Tế đưa vào trong phạm vi tình nghỉ rồi.

Thái Chí Kiến nhìn Thu Vô Tế, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh diễm, hiển nhiên không ngờ rằng bạn bè mà Chu Manh Manh gọi đến lại xinh đẹp như vậy.

Hắn chung quy cũng là có tu dưỡng, không biểu hiện ra, đứng dậy đưa tay phải ra với Sở Qua: "Anh Sở, lại gặp mặt rồi"

Sở Qua cũng nắm lấy tay hẳn, hỏi: "Ông cụ thế nào rồi?"

Thái Chí Kiên nói: "Vẫn hôn mê, bác Sĩ nói ít nhất cũng phải nửa tháng không xuống được giường, thương thế cụ thể vân đang phân tích."

Sở Qua gật đầu, đi đến bên giường nhìn ông lão.

Vừa nhìn, sắc mặt hắn đã thay đổi.

Ông già đang hôn mê, khí tức trên người rất yếu ớt, thế nhưng khí tức này Sở Qua và Thu Vô Tế đều từng nhìn thấy rồi.

Người đeo mặt nạ thường xuyên đánh cờ với Chung Dật ở Nhà Đen.

Lúc này tháo mặt nạ xuống, Sở Qua còn bất ngờ cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc. Thu Vô Tế cũng nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Lão bá này tôi từng gặp... lần đó chúng ta đi chèo thuyền ở công viên, ông cụ đang chụp ảnh ở bên sông, hoá ra chính là cha của Manh Manh, thế giới này thật nhỏ."

Thế giới này quả thực rất nhỏ, tuy rằng lúc đó mọi người không có giao tiếp gì với ông lão nhiếp ảnh, càng không chú ý đến khí tức của người ta. Thế nhưng ấn tượng để lại cho người ta là một ông lão nhiếp ảnh văn nhân nho nhã hiển nhiên không giống với ông chủ mỏ quặng, tự nhiên cũng khiến cho người ta đồng tình tâm thêm vài phần.

Huống hồ ông ấy còn là người của Nhà Đen, bỗng chốc lại cảm thấy thân càng thêm thân.

Sao người của Nhà Đen lại luôn bị người ta đánh... trong lòng Sở Qua thật buồn nôn, suy nghĩ xem có cần gọi điện cho Chung Dật không.

Nghĩ đến Chung Dật, hắn lập tức nghĩ đến người mà Viêm Thiên Liệt nói. Đỗ Liên Phong đó? Liệu có phải do ông ta làm?
Bình Luận (0)
Comment