Chương 347: Đầy không chứa nổi q)
Chương 347: Đầy không chứa nổi q)Chương 347: Đầy không chứa nổi q)
"Manh Manh, cậu và chồng cậu làm hoà rồi à?"
Thời gian đợi ông lão tỉnh lại, Thu Vô Tế và Chu Manh Manh ngồi nói chuyện.
Chu Manh Manh đôi mắt vẫn còn đỏ, nắm lấy tay của Thu Vô Tế tìm kiếm sự an ủi, thấp giọng nói: "Vẫn chưa... thế nhưng chỉ là sống riêng chứ không phải ly hôn, ba xảy ra chuyện mình vẫn lập tức nghĩ đến anh ấy."
"Cậu đó... vậy anh ấy thật sự có thể lập tức chạy tới, cũng không tệ đâu."
"Ừm ừm”" Chu Manh Manh ngược lại cũng có chút ý cười nói: "Anh ấy phẩm chất vốn cũng không tệ." "Vậy hai người sao lại ly thân?" Thu Vô Tế vẫn không nhịn được hỏi: "Trước kia cảm thấy đây là chuyện riêng của cậu, không tiện hỏi lắm, bây giờ thật sự không nhịn được hỏi cậu nhé, Manh Manh”"
"Haizz, trước kia cả hai còn trẻ không hiểu chuyện, ai cũng tuỳ hứng, cảm thấy đây mới là hôn nhân của người thời đại mới. Mình quen biết cũng nhiều tiểu thịt tươi, anh ấy quen biết cũng nhiều tiểu yêu tinh, không thể nói là ai sai..."
"." Thu Vô Tế tự cho rằng là bậc thầy tình yêu cũng phải trợn tròn mắt.
Tung hoành internet bốn tháng, cảnh tượng gì chưa từng nhìn thấy?
Đây thật sự là chưa từng thấy.
"Dù sao cũng ly thân rồi." Chu Manh Manh thở dài nói: "Kết quả mình thấy cậu và nhân khẩu kia nhà cậu, ngọt ngào đến mức đập cả cẩu lương vào mồm mình, mình không chịu được a, liền nghĩ đến mình có chồng mà, tính toán mọi người cũng sắp ba mươi tuổi rồi được không, nên thu tâm lại sống..."
"Cho nên hắn còn chưa thu tâm sao?"
"Không biết, cảm thấy gần đây anh ấy cũng không chơi như vậy nữa, từ khi biết em gái mới tán trên wechat là nick phụ của mình, cảm thấy anh ấy cũng ỉu xìu bảy tám phần.." Chu Manh Manh bỗng nhiên vui vẻ nói: "Chứng minh rằng anh ấy không có mị lực, câu không được em gái hahaha."
Thu Vô Tế tức giận nói: "Chứng minh là cậu quá hiểu anh ta mới đúng, anh ta tưởng rằng một cô gái tri kỷ bao nhiêu, hiểu hắn bao nhiêu, thực ra là vợ mình. Thế nào cũng nên có xúc động chứ." "A Thu Thu bây giờ cậu nói đến kinh nghiệm yêu đương, thật có mấy phần đạo lý như vậy."
"Đó là đương nhiên."
"Thế nhưng ba mình không thích anh ấy." Chu Manh Manh bồng nhiên đè thấp giọng nói.
"Hử?' Thu Vô Tế đầu óc nổ tung, ánh mắt lập tức sắc bén.
Chu Manh Manh cũng cảm thấy ánh mắt đó của Thu Vô Tế giống hệt mũi kiếm sắc nhọn đầm vào người, trong lòng cũng thầm kinh hãi, bằng hữu này bình thường nhìn thì rất ngu ngơ cái này chưa nghe qua, cái kia chưa chơi qua, giống hệt kiểu mới từ trong núi chạy ra, kết quả nghiêm túc lên thì ánh mắt này thật sự doạ người, thật sự là kiếm hiệp ẩn cư trong núi hay sao?
Cô cũng biết Thu Vô Tế lúc này đang nghĩ gì, vội vàng giải thích: "Đừng nghĩ linh tinh, ba mình không thích anh ấy, thế nhưng lúc đâu cũng không cản mình và anh ấy. Hai người cũng không có mâu thuẫn gì, làm sao có thể sẽ là anh ấy đánh chứ, nếu thật sự là anh ấy đánh, ba mình tỉnh lại là biết, anh ấy còn dám đứng ở đây à..."
Trong lòng Thu Vô Tế cũng hoà hoãn lại, hỏi: "Vậy ba cậu vì sao không thích hắn?"
Chu Manh Manh đè thấp giọng nói: "Cậu biết bọn tớ có dị năng... ba mình thích đánh cờ, ông ấy có thể rút bài xem bói, thế nhưng cái này lại rất hàm hồ... cuối cùng chỉ là nói tớ và anh ấy không hạnh phúc, cái khác cũng không nói gì. Mấy năm qua, quả thực là không hạnh phúc, vấn đề là tiêu chuẩn hạnh phúc của mọi người không giống nhau, mấy năm nay rất tự tại, rất vui vẻ a." Sự sắc bén trong mắt Thu Vô Tế cũng không còn nữa, biến thành tức giận.
Đúng đúng đúng, cậu rất vui vẻ.
Ngoài ra ba của Manh Manh không hổ là người của Nhà Đen, rắm cũng có dị năng.
Tuy rằng xem bói khai phá cao rồi có thể sẽ tương đối hữu dụng, chí ít sẽ không hàm hồ như vậy, một khi có thể bói toán chính xác, đó chính là tiên gia pháp, lợi hại đó. Thế nhưng những điều nghe thấy nhìn thấy những ngày qua, dị năng của những người này muốn khai phá cao cũng có chút khó khăn, tối thiểu nhất không phải là thời gian ngắn là có thể làm được.
"Vậy cậu thì sao?" Nàng không nhịn được hỏi Chu Manh Manh: "Cậu là dị năng gì?" Chu Manh Manh có chút xấu hổ nói: "Có thể không nói không..."
"Nói đi, nói không chừng có liên quan đến chuyện ba cậu bị đánh?"
"Mình, cái đó.." Chu Manh Manh nhìn xung quanh một lượt, thấp giọng nói: "Mình có thể nhìn thấy mối quan hệ của người khác, sau đó lén lút cắt đứt nó, là có thể cướp được bạn trai của người khác... ai da, đừng dùng ánh mắt đó nhìn mình, mình cũng không cắt sợi của cậu và Sở Qua..."
Thu Vô Tế liếc nhìn ống tay áo của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng nói là cắt, cậu dám động vào sợi dây đó của bọn tớ, tớ sẽ đem cậu ném xuống đáy của Nam Giang cho heo ăn."