Chương 348: Đầy không chứa nổi (2)
Chương 348: Đầy không chứa nổi (2)Chương 348: Đầy không chứa nổi (2)
"Đáy sông Nam Giang không có heo... ách không phải, trên người các cậu đâu chỉ có một sợi, linh tinh lộn xộn cái gì cũng có, hơn nữa còn vô cùng ly kỳ..."
"sao lại ly kỳ?"
"Giống như là.." Chu Manh Manh vuốt cằm suy nghĩ một hồi, mới không xác định được nói: "Giống như The Matrix vậy, vượt thời không nối liền."
Thu Vô Tế sửng sốt, liếc nhìn tay áo của cô ấy đang buông lỏng.
Vượt thời không nối liên.
"Ai, các cậu có phải là nhân duyên chuyển thế hay không, hâm mộ quá..."
"Bớt xem phim điện ảnh đi... trên đời làm gì có chuyển thế." Chúng tớ chỉ mong đời này vĩnh hằng.
Ánh mắt của nàng vô thức tìm kiếm Sở Qua.
Sở Qua đang ở ban công nói chuyện với Thái Chí Kiên.
Sở Qua từng nói Thái Chí Kiên rất đẹp trai, quả thực hai soái ca đứng ở trên ban công nói chuyện, nhìn đẹp mắt đẹp lòng. Thế nhưng Thu Vô Tế nhìn thế nào cũng cảm thấy Sở Qua vẫn đẹp trai hơn, Thái Chí Kiên kiểu đó quá. . ừm, quá âm nhu?
Có thể hiện giờ thẩm mỹ của các cô gái đều thích kiểu đó, nói là hoa mỹ nam gì đó, thế nhưng Thu Vô Tế vẫn cảm thấy kiểu của Sở Qua càng soái hơn, đường cong khuôn mặt dương cương kiên nghị, có mùi vị đàn ông. Từ sau khi rèn luyện cơ bắp càng cường tráng hơn, càng ngày càng giống một con gấu lớn, thật đáng yêu."
Hai người đứng cùng nhau, dựa theo cách nói của những nam đồng trong nhóm đó, Sở Qua là công. Ừm... trước kia lúc đứng cùng Trương Kỳ Nhân, Sở Qua cũng là công.
Thực ra Sở Qua vốn dĩ tính tình rất công, đối với Thu Vô Tế nàng có lúc nhìn rất nữ tính, đó là bởi vì khoảng cách võ lực chênh lệch quá lớn, cộng thêm... yêu nàng.
Phần lớn thời gian, Thu Vô Tế biết tâm thái của Sở Qua vẫn luôn rất đàn ông, ví dụ như ngày ngày mài giũa phu cương. Hi hi mài giũa chết hắn, nghĩ hay lắm.
Ách, mình không phải đến ở bên Manh Manh sao, sao lại toàn nghĩ đến hẳn vậy..." Thu Vô Tế cứng ngắc quay đầu lại, nhìn biểu tình u oán của Chu Manh Manh, xấu hổ cười bồi nói: 'Manh Manh, chúng ta vừa nói đến đâu rồi..."
Chu Manh Manh bi phân nói: "Nói đến em cậu đó, mê trai."
"Anh Thái bây giờ ở thành tựu nào rồi?" Sở Qua đang hỏi Thái Chí Kiên.
Thái Chí Kiên cười nói: "Bản thân giằng co ở một công ty văn hoá điện ảnh..."
Nhìn Sở Qua có chút sắc mặt sửng sốt, Thái Chí Kiên cười nói: "Nghe nói anh Sở là tác giả, nói không chừng mọi người cũng có chỗ hợp tác."
Sở Qua khẽ lắc đầu.
Đến nay hắn cũng không biết bản quyền làm thế nào, có thể tự mình tìm người mua không. Huống hồ hắn cũng có loại văn nhân khí kỳ quái, cảm thấy đây dường như không nên là bản thân mình tự giao bán, bạn nhìn thấy thì mua đi quay, không nhìn thấy thì bỏ đi.
Cho dù bản thân thật sự rất muốn cải biên, đó không chỉ là tiên, mà là cảm giác tồn tại của thế giới, cái này rất quan trọng...
Hắn không đi xin cải biên bản quyền của mình, chỉ hỏi: "Nam Giang cũng có công ty điện ảnh sao? Hình như tôi chưa từng nghe nói..."
"Có thì có, đa số là quay các loại phim ngắn, công ty lớn chế tác lớn quả thực không có, tôi cũng chỉ là làm video ngắn và quảng cáo." Thái Chí Kiên cười nói: "Có điều nếu như anh Sở có ý, nghiệp vụ của chúng tôi dù sao cũng vân có cách, có thể giúp anh giới thiệu một chút." "À.." Sở Qua cười một cái nói: "Có lòng rồi lão Thái... đừng gọi là anh Sở gì đó nữa, Sở Qua là được rồi."
Thái Chí Kiên cũng không cố chấp nữa, trực tiếp gọi: "ừm, Sở Qua."
Sở Qua nói: "Chuyện bản quyền website sẽ xử lý, bản thân tôi không quản được, chúng ta không nói cái này nữa."
Thái Chí Kiên sửng sốt, nhìn Sở Qua một cái, chợt cười nói: "Được."
Tiếp theo lại nháy mắt: "Ngược lại có thời gian rảnh có thể đến công ty tôi ngồi một chút, những nữ diễn viên trẻ đó cũng rất hâm mộ đại tác gia đó..."
Sở Qua quay đầu nhìn về phía Thu Vô Tế, Thu Vô Tế đang nói chuyện với Chu Manh Manh, dường như cảm nhận được ánh mắt của Sở Qua, cũng quay sang nhìn, cười ngọt ngào.
Sở Qua cũng cười, thấp giọng hồi ứng: "Quen anh sớm hơn mấy tháng, nói không chừng sẽ rất hào hừng, nói không chừng mặt dày mày dạn mà đi cọ sát với nữ diễn viên mà anh giới thiệu đó. . nhưng mà bây giờ... trong lòng tôi đã đây rồi, không chứa nổi nữa."
Trong mắt Thái Chí Kiên có chút dị sắc, đang định nói gì đó, phòng bệnh lại vang lên tiếng gõ cửa, hắn liền lập tức ngậm miệng.
Sở Qua quay đầu nhìn, người đi vào là Chung Dật.