Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 349 - Chương 349: Khi Mọi Người Có Dị Năng (1)

Chương 349: Khi mọi người có dị năng (1) Chương 349: Khi mọi người có dị năng (1)Chương 349: Khi mọi người có dị năng (1)

Chung Dật là do Sở Qua gửi tin nhắn gọi đến, nếu đã là người đeo mặt nạ ngày ngày cùng hắn đánh cờ bị đánh, chắc chắn phải gọi hắn tới.

Hôm nay Sở Qua cũng có chút quen thuộc với suy nghĩ gặp chuyện không chịu báo cảnh sát của họ rồi, nhân sĩ dị năng bị người ta đánh, phản ứng đầu tiên đều là tự mình tìm chỗ, chứ không phải là tìm cảnh sát.

Nếu tìm cảnh sát nói không chừng sẽ bị người ta cho là mất mặt, cái này có chút khôi phục chí khí giang hồ trước kia.

Có lẽ không nhất định là chuyện tốt... thế nhưng Sở Qua vẫn là "nhập gia tuỳ tục" trước tiên tìm Chung Dật rồi nói sau, dù sao muốn báo cảnh sát Chung Dật cũng biết báo, hắn còn có thể tìm nhiều hơn nữa.

Nếu như là chuyện của Đỗ Liên Phong, vậy Chung Dật càng hiểu hơn ai hết, bản thân Sở Qua dù sao cũng không muốn can thiệp lắm.

Thế nhưng lại thấy Chung Dật đứng ở trước giường của ông lão, lặng lẽ đứng đó một lúc, cúi đầu thở dài: "Từ khi có dị năng, rất nhiều người đều thay đổi rồi."

Sở Qua lặng lẽ nhìn hắn không nói gì.

Chung Dật quay đầu nhìn Chu Manh Manh và Thái Chí Kiên, lại thấp giọng nói với Sở Qua: "Để người nhà họ chăm sóc trước đi, chúng ta ra ngoài đi dạo?"

Sở Qua biết là Chung Dật rất có thể đã nhìn ra nguồn gốc của thương thế, thậm chí có thể biết là do ai làm... liền gật đầu với Thu Vô Tế, Thu Vô Tế an ủi Chu Manh Manh một chút, đôi tình nhân trẻ cùng nhau theo Chung Dật ra ngoài.

Ba người đi bộ ở trên con đường trong khuôn viên bệnh viện, thần sắc của Chung Dật nhìn như lá rụng tiêu điều, một lúc sau mới thở dài nói: "Lần này sao cậu lại không vội báo cảnh sát, Lâm Vũ Dương là bạn học của cậu không phải sao?"

Sở Qua nói: "Cảm thấy các cậu đều không thích báo cảnh sát. Lần trước Phan Đạt và Tử Tuấn bị thương thành như vậy, các cậu cũng không muốn gọi. Cho nên trước tiên xem suy nghĩ của cậu đã, chung quy lại đây cũng là chuyện của Nhà Đen.

Chung Dật trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: "Hình thành tập tục là có nguyên do. Có nhiều lúc, loại chuyện này báo cảnh sát cũng vô dụng, ngược lại khiến chuyện rơi vào bế tắc không có cách nào giải quyết được."

"Vì sao? Tôi thất mấy lần có chuyện, tìm Lâm Vũ Dương đặc biệt hữu dụng."

"Cậu có tin lần này cậu tìm hắn chắc chắn vô dụng không?"

"Vì sao?"

"Bởi vì thương thế loại này, y học hiện đại đã không dễ giám định rồi, cậu nhìn lâu như vậy, thương thế của lão Chu bác sĩ cũng không phân tích ra được tình hình thương tích." Chung Dật chậm rãi nói: "Ngay cả thương tích cũng không làm rõ được, những cái khác càng khó hơn... xuất hiện dị năng, ra đời vô số án vẫn còn treo, cảnh sát đến nay đều không tìm được người gây thương tích là ai. Kiểu của Dung Phục có thể báo cảnh sát, loại này tìm thì có tác dụng gì..."

Sở Qua nói: "Vậy cũng còn có tác dụng hơn là tự mình tìm lung tung." Chung Dật cười nói: "Người tôi thích qua đời, bây giờ cũng không biết là ai làm."

Sở Qua và Thu Vô Tế đồng thời trợn tròn mắt.

Biết Chung Dật chắc chắn là người có chuyện xưa, quan hệ của mọi người không sâu cũng không tiện hỏi, không ngờ rằng hắn lại đột nhiên tự bạo như vậy.

"Cho nên tôi với cảnh sát như gần như xa, thật sự gia nhập, vậy thì cần phải tuân thủ quy củ, có lẽ có chút thủ đoạn cũng không dùng được, có lẽ tôi cho dù tìm được kẻ thù cũng phải tuân theo trình tự, ngộ nhữo chứng cứ không đủ gì đó... tôi không tiếp nhận." Chung Dật thản nhiên nói: "Tôi sẽ dùng cách của bản thân mình, nếu như xác định được ai, tôi có thể làm chuyện nên làm." Sở Qua lặng lẽ không nói.

Chẳng trách hắn lại nói tìm cảnh sát ngược lại còn khiến chuyện rơi vào bế tắc không làm được... tuy rằng không công nhận, thế nhưng cũng có thể lý giải.

Chung Dật cuối cùng lại trở về vấn đề chính: "Chuyện của lão Chu, ông ấy bị thương ở tỉnh thần, ngay cả thần kinh cũng bị ảnh hưởng tê liệt. Hai người tin hay không, lúc bác sĩ đưa ra phân tích sẽ là tự mình trúng gió, thương thế ở trên người là bởi vì trúng gió mà ngã từ trên lâu xuống dẫn đến... lời này nói ra, tôi sợ Chu Manh Manh sẽ làm loạn bệnh viện."

Thu Vô Tế: "..."

"Thế nhưng quả thực là không liên quan gì đến bác sĩ, bảo chuyên gia đến giám định, cũng chính là kết quả như vậy." Chung Dật cười cười nói: "Chuyện loại này không chỉ là một mình tôi, cũng không chỉ một mình lão Chu. Mọi người đã có lực lượng, càng có khuynh hướng tự mình có thể làm những gì, cho nên phản ứng đầu tiên bình thường đều sẽ không báo cảnh sát."

Sở Qua nói: "Đây chính là nguyên nhân mà cậu nói, từ khi có dị năng, rất nhiều người đều thay đổi' sao?"

"Không, câu này tôi nói là người hành hung." Chung Dật thản nhiên nói: "Ví dụ như cậu và ai kết thù oán, trước kia cũng không làm gì, chỉ mắng chửi vài câu là xong chuyện, cùng lắm thì đánh một trận, cũng không đi đến đâu. Bây giờ thì sao? Tinh thân của cậu càng mạnh, đạt đến bảy sao, chính là dùng tỉnh thần lực ngưng tụ để xung kích ai đó, người đó cũng có thể bị cậu xung kích cho thành ngớ ngẩn, mà cậu lại không tiếp xúc, ai cũng không biết là cậu làm... loại chuyện này cậu sẽ làm sao?"
Bình Luận (0)
Comment