Chương 350: Khi mọi người có dị năng (2)
Chương 350: Khi mọi người có dị năng (2)Chương 350: Khi mọi người có dị năng (2)
Sở Qua sửng sốt, muốn nói không, nhưng vẫn nuốt trở về.
Nếu như bản thân thật sự có kẻ thù rất hận, nói không chừng thật sự sẽ làm.
Nói đến trước kia thật sựu chưa từng nghĩ sẽ có loại chuyện này, trong đầu nghĩ phần lớn vẫn là kiểu lực lượng hung hãn như Dung Phục, bây giờ mới phản ứng lại, còn nhiều trò thâm hơn, hơn nữa còn rất khó hiểu. Nói trắng ra là đầu bếp Kim khiến người khác cảm thấy đồ ăn của cửa hàng khác quá khó ăn, đây chính là một loại trong đó, chỉ có điều bản thân người ta, không quá để ý...
"Thậm chí về kinh doanh cũng là..." Chung Dật tiếp tục nói: "Cản trở người khác khiến việc làm ăn của người ta không làm được, chỉ là thủ đoạn thường thấy, không đủ ly kỳ. Cao hơn chút nữa, tinh thần ám thị đối phương, vốn dĩ việc kinh doanh không bàn bạc được, hoặc là vốn dĩ không có hợp đồng lợi nhuận gì lại có thể chiếm lấy lợi nhuận mà bình thường không thể đạt được, ai cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Mấy năm qua, e rằng đế quốc thương nghiệp của cậu cũng nổi lên rồi."
Sở Qua: ".."
"Cho nên nói kiểu của nhà họ Vương, nhà họ Trương đó, quá cấp thấp... à, lại nói Trương Hành Long thực ra vẫn là rất có suy nghĩ, đáng tiếc con trai lại không được." Chung Dật cười cười: "Thế nhưng về chỉnh thể mà nói, nhà họ Trương cũng là làm trò vụn vặt, có thể nói chúng ta ở đây phàm là liên quan đến hắc, đều chỉ có thể là những việc nhỏ vụn vặt... Nam Giang có cá sấu lớn, các cậu chưa tiếp xúc mà thôi."
Sở Qua: "...
"Ví dụ về hành động vừa rồi, cũng có thể tính là đi đường sạch. Mà hơi chút ác độc một chút, ví dụ nói tôi muốn hạ giá thấp mua sản nghiệp của cậu, cậu không bán? Trước kia là gửi viên đạn đến uy hiếp, có tác dụng gì, bị người ta báo cảnh sát, cậu còn gặp hoạ. Hiện giờ không cần nữa rồi, tôi có thể âm thầm khiến cậu chết không rõ ràng, cậu có bán không? Hay là cứng đầu không bán? Vậy cậu nằm đi, tôi hỏi người thân của cậu."
Chung Dật nói đến đây, thần sắc cuối cùng lạnh lùng: "Lần này lão Châu, phần lớn là gặp phải kiểu này."
Sở Qua mau chóng nghĩ đến quặng tử sa nhà Chu Manh Manh có linh khí.
E rằng ngày thường gặp phải không ít người nhòm ngó, thế nhưng không gặp phải kẻ ác, lão Chu không bán ai cũng không triệt.
Thế nhưng lần này gặp phải kẻ ác rồi.
Phán đoán của Chung Dật rất có lý, Sở Qua và Thu Vô Tế nhìn nhau, cũng cảm thấy đây rất có thể chính là mấu chốt.
"Lão Chu trước kia cũng là một tay xã hội đen, ông chủ quặng mỏ mà cũng không phải là loại người dễ trêu chọc." Chung Dật thở dài: "Kết quả là sinh con rồi, đứa trẻ rất đáng yêu, tiếp xúc dân con người sắt đá như ông ấy cũng mềm mại hơn, dân dần thu tâm lại, tu thân dưỡng tính chuyển sang chơi nghệ thuật trang nhã, chụp ảnh, mở quán trà, những năm qua càng thêm nho nhã... kết quả thì sao, người thiện bị người khác ức hiếp, nếu như tính khí nóng nảy như năm xưa, lần này cũng không biết là ai đối phó ai trước."
Sở Qua cũng thở dài nói: "Cậu rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, nhìn cũng xấp xỉ tôi, sao lại giống như cuộn phim nhựa mấy chục năm, cái gì cũng biết vậy."
Chung Dật mỉm cười nói: "Cậu đoán xem?"
Sở Qua nói: "Cho nên tôi đoán cậu căn bản không phải là dị năng không biết đau, tôi hoài nghi dị năng của cậu liên quan đến tuổi thọ, không biết đau không chỉ không phải là năng lực, ngược lại còn là tác dụng phụ."
Chung Dật ngẩng đầu lên nhìn trời, rất lâu mới cười nói: "Không hổ là con trai của bọn họ."
Sở Qua nói: "Cho nên cậu có phải là biết chuyện của lão Chu là do ai làm đúng không?”
"Có người hoài nghỉ, thế nhưng không chắc chắn." Chung Dật nói: "Tôi sẽ điều tra trước, nếu như chắc chắn, tìm cậu giúp đỡ cậu có giúp không? Tôi thấy cậu thật sự là người chỉ muốn sống tốt qua ngày, không muốn nhiều chuyện."
Sở Qua cười nói: 'Không sao, lúc nhiều chuyện, tôi có thể là Hồ Lô Oa."
Chung Dật hiếu kỳ nói: "Lão Chu và cậu không có giao tình, nghĩa khí này từ đâu ra?"
Sở Qua nắm tay của Thu Vô Tế nói: "Manh Manh là bạn của Thu Thu."
Thu Vô Tế từ đâu đến cuối không nói chen vào, lúc này cũng mỉm cười.
Không muốn nhiều chuyện từ trươc đến nay không có nghĩa là sợ chuyện, kiếm của Thu tông chủ ở trong hộp, cũng sắp han rỉ rồi.
Chung Dật thần sắc cổ quái suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên bật cười nói: "Thật sự... tính là bọn họ đen đủi. Tôi luôn cảm thấy người khác không phải là BOSS, chọc vào các cậu mới là chọc vào BOSS”"