Chương 351: Đánh cờ (1)
Chương 351: Đánh cờ (1)Chương 351: Đánh cờ (1)
Kết quả kiểm tra của bệnh viện, quả nhiên là trúng gió ngã từ trên lầu xuống.
Chu Manh Manh võ bàn, chân mày lá liễu dựng đứng nói: "Bố tôi nhiều năm thân thể khoẻ như trâu, sáng chạy bộ còn có thể chạy được 10km, một quyền có thể đánh chết một con heo, anh nói với tôi ông ấy bị trúng gió."
Bác sĩ bất đắc dĩ nói: "Vị tiểu thư này, cho dù cô không tin y học của chúng tôi, cũng phải tin thiết bị chứ..."
"Bà đây tin cái quỷ nhà anh." Chu Manh Manh nổi trận lôi đình nói: "Anh từng thấy ai trúng gió mà hôn mê lâu như vậy chưa? Máy móc nhà anh có thể nói cho tôi biết lúc nào ông ấy có thể tỉnh lại không?"
Bác sĩ thần sắc xấu hổ, máy móc này thật sự không nói được.
Từ kinh nghiệm mà nói bác sĩ cũng cảm thấy loại trúng gió này rất kỳ lạ, tối thiểu là không hôn mê lâu như vậy, nếu nói ngã va đập dẫn đến não bộ có vấn đề, thiết bị cũng không kiểm tra ra được là vấn đề gì. Thế nhưng ngoại trừ trúng gió ra thật sự không có cách nào giải thích được, nói không chừng có thể nói là bị đoạt hồn...
Ngược lại là Thu Vô Tế từ bên ngoài trở lại ngăn Chu Manh Manh đang nổi đoá: 'Manh Manh đừng nóng ruột, mình có thể giúp bác ấy tỉnh lại."
Bác sĩ đang muốn nói gì đó, Sở Qua lại cướp lời trước: "Bạn gái tôi chỉ an ủi thôi, giải vây giúp các ông đó."
Bác sĩ ngơ ngác, cười khổ nói: "Càm ơn, giúp tôi khuyên người nhà bệnh nhân... có thể thử ở bên cạnh bệnh nhân nói những chuyện mà ông ấy quan tâm, xem xem có hiệu quả hay không."
Nói hết lời liền dẫn theo hộ sĩ vội vàng đi ra ngoài, Chu Manh Manh nghi hoặc nói: "Thu Thu cậu thật sự đang an ủi mình sao? Mình sao lại cảm thấy hình như cậu thật sự có thể..."
Sở Qua cười nói: "Bệnh viện chắc chắn không thể cho người ngoài tuỳ tiện trị thương, không cần làm khó bác sĩ, chúng ta cũng không cần phải diễn cảnh đô thị Long Vương thần y kiểu đó? Bản thân lén lút làm là được rồi."
Thái Chí Kiên đứng ở bên vỗ tay cười nói: "Sở Qua rất có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, bạn gái cậu thật có phúc."
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Thu Vô Tế, dường như cực kỳ hứng thú đối với việc Thu Vô Tế có thể giúp lão Chu tỉnh lại.
Lại thấy Thu Vô Tế chỉ đưa một ngón tay ra, điểm nhẹ một cái vào mi †âm của lão Chu...
Dường như có nhu quang loé lên, nhìn như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, ông lão đang hôn mê lại dân dân mở mắt, đôi mắt già nua vẩn đục mê mang.
Chu Manh Manh cười điên cuồng, ôm lấy Thu Vô Tế vừa cười vừa nhảy nói: "Thu Thu cậu thật siêu."
Thu Vô Tế cười nói: "Bác ấy chỉ là hồn hải bị thương hỗn loạn thôi, chải chuốt bình phục chút là được..."
Trước kia cho rằng bác sĩ có thể chữa, không muốn bạo lộ năng lực nhiều. Nếu bác sĩ đã chữa không được, vậy đương nhiên vân là cứu người là quan trọng, nằm lâu rồi có thể sẽ dẫn đến càng nhiều vấn đề. "Hai vị..." Lão Chu có chút mơ hồ mở miệng: "Chúng ta có phải từng gặp nhau?”
"Lão bá từng gặp chúng cháu đi chèo thuyền, có thể còn từng chụp ảnh" Thu Vô Tế cười nói: "Cháu là bạn của Manh Manh, lão bá không cần lo lắng, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt là được."
Chung Dật từ bên cạnh thò đầu ra nói: "Còn nhận ra tôi nữa không?”
Lão Chu tức giận nói: "Tôi có mất trí đâu, nhìn thấy cái mặt xấu hoắc này của cậu là buồn nôn."
Chung Dật: "Ông định mệnh... bỏ đi, ông rốt cuộc là bị thương như thế nào? Đối phương tấn công thế nào?”
Lão Chu có chút mê man nói: "Tấn công? Tôi chỉ là đánh cờ với người ta. Sau đó liền không biết thế nào nữa, tỉnh lại là ở đây rồi." Chu Manh Manh nói: "Ba hôn mê ngã trên đất ở trong công viên, có bá bá quen biết gọi điện cho con."
Chung Dật thần sắc nghiêm túc hỏi: "Có cảm thấy công kích hư cấu khi chơi cờ không? Ví dụ như cảm thấy tiến vào Sở Hà Hán Giới, hắn nhảy quân mã, ông liền thật sự cảm thấy có ky sĩ thúc ngựa đạp đến? Hoặc là một loại khác, theo thắng thua mà kết toán, ông thua rồi thì tương đương với bại trận hôn mê thậm chí là tử vong."
Lão Chu nghĩ ngợi một chút: 'Không cảm thấy được kiểu trước... có thể là loại sau đó, tôi thua rồi."
Nói đến đây, ông cuối cùng cũng tỉnh ngộ: "Mẹ nó! Tôi là bị người dị năng hãm hại? Ôi ya, nguy rồi..."
Dường như bởi vì tức giận đứng lên, ông lão đầu óc quay cuồng, lại nằm xuống gối đầu lên gối yếu ớt thở dốc.
Thu Vô Tế nói: "Lão bá nghỉ ngơi cho tốt, tôi chỉ là chải chuốt một chút hồn hải hỗn loạn của ông, thế nhưng hồn hải bị thương chung quy cũng vẫn còn, không phải là ngoại lực có thể trị được, cần bản thông nghỉ ngơi tính dưỡng. Nằm nửa tháng vẫn là cần thiết..."
Ông lão yếu ớt chậm chạp nói: "Cảm ơn, Lục... ách..."
Thu Vô Tế thần sắc không tự nhiên nghiêng đầu.
Xem ra người ta không ngốc, cũng nhìn ra được họ chính là Hồ Lô Oa.
Sau này Hồ Lô Oa đó dịch dung có phải là cần mạnh hơn chút không, ngay cả y phục cũng... không được, y phục của Hồ Lô Oa quá chát.