Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 352 - Chương 352: Đánh Cờ (2)

Chương 352: Đánh cờ (2) Chương 352: Đánh cờ (2)Chương 352: Đánh cờ (2)

Bên đó sắc mặt của Chung Dật cũng khó coi, thấp giọng truy hỏi: "Ông còn nhớ người đánh cờ với ông tướng mạo như thế nào không?”

lão Chu lắc đầu nói: "Trong công viên người già đánh cờ, nhìn thấy là đánh, không phải quen mặt. "

"Vậy trước kia có từng xảy ra chuyện đặc biệt gì không?"

"Có ma cũng lão tổng đến, nói muốn mua quặng mỏ, tôi từ chối, chuyện này cũng thường có." Lão Chu nói, thanh âm dân dân thấp xuống: "Quặng mỏ này thực ra... cũng là khởi nguồn của tai hoạ, tôi không nên cố chấp... thủ đoạn hiện giờ vừa nhiều vừa quỷ quyệt, không như năm đó. . . ngộ nhỡ hại Manh Manh..."

Chu Manh Manh năm lấy tay ba, khóc hu hu.

Dù có là người không tim không phổi cũng nghe ra được tình yêu của người cha, bảo vệ sản nghiệp cả đời, đến cuối cùng lại hối hận không cần, nhưng không phải bởi vì mình bị thương, mà là Sợ con xảy ra chuyện.

Lại nghe Thái Chí Kiên nói: "Ba, con sẽ bảo vệ Manh Manh."

Chu Manh Manh vui mừng quay đầu nhìn hắn, đôi mắt ngấn nước cũng Vui vẻ.

Lão Chu lại không trả lời.

Bên đó Sở Qua đang hỏi Chung Dật: "Có phán đoán chưa?”

Chung Dật trầm mặc một lát, thở dài nói: "Về cơ bản xác định được, ông ấy nói sẽ không làm chuyện càn rỡ, chỉ là bản thân tìm manh mối, xem ra không kiêm chế vài ngày thì không nhịn được." Sở Qua nhìn hẳn không nói.

Hắn cũng không muốn bại lộ chuyện mình biết Đỗ Liên Phong, nguồn gốc trin tức không tiện giải thích, thế nhưng ý của Chung Dật chắc chắn chỉ rõ chính là Đỗ Liên Phong.

Thuận tiện hắn còn nghĩ đến một vài thứ khác...

Ví dụ như qua lại giữa Chung Dật và lão Chu, có phải là cũng chủ yếu là để thăm dò nguồn gốc của linh khí không? Suy cho cùng mỏ khoáng nằm dưới lòng đất, Chung Dật kết giao bạn bè, Đỗ Liên Phong cưỡng bức mua quặng mỏ, ddeeuf không phải là vì bạn bè và mỏ quặng, mà là vì bí mật dưới lòng đất,

Cho nên mẹ nói Chung Dật giao du rộng lớn, hắc bạch hai phái đều có liên quan... hắn chỉ là đang tìm đồ.

Bao gồm cả tổ chức Nhà Đen, tập hợp lại một nhóm người dị năng không có tác dụng gì, chắc hẳn đều là vì một mục tiêu này, điều tra các loại năng lực đặc biệt, và nguồn gốc của nó.

Thế nhưng nói thế nào đây... Sở Qua không phản cảm với cách làm này, mỗi người đều có mục đích riêng của mình, hắn không làm chuyện xấu, nên không có trách móc nặng nề gì.

Đặc biệt là không có làm thương hại cho ai, Đỗ Liên Phòng gì đó, mới đến Nam Giang mấy ngày, đã bắt đầu hại người rồi.

Có dị năng thì hay lắm sao?

Chung Dật thần sắc âm tình bất định suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn thở dài nói với Sở Qua: "Đối phương thế lực phức tạp, cũng không dễ động vào, chuyện này các cậu cũng đừng tuỳ tiện gia nhập, bằng không thật sự có thể làm xáo trộn cuộc sống của các cậu. Tôi sẽ thử xử lý, nếu thật sự cần tôi sẽ tìm cậu xin chỉ viện."

Sở Qua nghe thấy cũng rất thoải mái, bất kể Chung Dật có suy nghĩ gì khác, thế nhưng hắn đối với bạn bè của mình vẫn luôn không tệ, có thể suy nghĩ thay cho đối phương, đây cũng là một trong những nguyên nhân được hoan nghênh.

Thu Vô Tế ở bên hỏi: "Có cần gác đêm không? Ngộ nhỡ có người âm thầm đến gây bất lợi cho bá phụ..."

Chung Dật lắc đầu nói: "Không cần, bọn họ sẽ không công nhiên làm gì ở nơi công khai như bệnh viện, vợ chồng Manh Manh chăm sóc bố là được rồi, hai người có thể về nghỉ ngơi."

Sở Qua gật đầu, cũng không nài nỉ, trực tiếp nói: "Vậy tôi và Thu Thu về nhà trước, đợi tin tức của cậu."

Chu Manh Manh vẫn không nỡ kéo †ay của Thu Vô Tế, nước mắt lưng chòng nói: "Thu Thu..."

Thu Vô Tế an ủi: "Không sao, ngày mai bọn mình lại đến thăm cậu."

"Ngày mai nhất định phải tới đó..."

"Ngoan..."

Rời khỏi bệnh viện, Thu Vô Tế quay đầu nhìn cửa sổ phòng bệnh, thấp giọng nói: "Sở Qua, anh nói Thái Chí Kiên đó không có dị năng ư?”

Sở Qua sửng sốt: "Anh không phát hiện, Nguyệt Ảnh cũng không phát hiện."

Thu Vô Tế cười một cái nói: "Điều này chỉ có thể chứng minh. . hắn giấu rất giỏi, hơn nữa trình độ khai phá dị năng, còn cao hơn Nguyệt Ảnh."

Trái tim Sở Qua đập loạn: "Hắn thật sự có dị năng?"

"Có." Thu Vô Tế rất kiên định nói: "Tinh thần thức hải đặc biệt như vậy, làm sao có thể giấu được Thu Vô Tế em chứ."

"Gay rồi... dạng này rất âm hiểm..."

"Thế nhưng chuyện của bác Chu xem ra không có liên quan đến hẳn, không cân nghĩ nhiều." Thu Vô Tế nói: "Ngoài ra em không tin cái gọi là người khác sẽ không làm chuyện gì ở bệnh viện, vẫn là âm thầm cho bá phụ một thuật pháp phòng ngự."

Sở Qua cười nói: "Cái này ngược lại anh nhìn ra được."

Thu Vô Tế rất kinh ngạc nói: "Anh ngay cả Thái Chí Kiên có dị năng cũng không nhìn ra được, lại nhìn ra được ám thủ của bản toạ."

Sở Qua cười ôm lấy nàng nói: "Chỉ là bởi vì anh thực sự quá quen thuộc em rồi, em động ngón tay, anh biết ngay là em đang làm."

"Anh là muốn đi tìm nữ diễn viên của công ty Thái Chí Kiên, sợ em phát hiện à."

"Ha ha..." Sở Qua lười giảo biện, ngồi lên xe đạp điện, vỗ vỗ vào yên xe. Thu Vô Tế rất tự nhiên ngồi lên, ôm lấy eo hắn.

"Hắn có ý muốn lôi kéo anh, giúp anh lấy được bản quyền, vì sao anh không để ý."

"Bởi vì... không có bất kỳ diễn viên nào có thể diễn ra được vẻ đẹp của Thu Thu nhà chúng ta."

"Nịnh bợ..."

Xe đạp điện đi xa dần, rất nhanh đã băng qua đường lớn, biến mất không thấy đâu nữa."
Bình Luận (0)
Comment