Chương 362: Ai cân nhắc ai (2)
Chương 362: Ai cân nhắc ai (2)Chương 362: Ai cân nhắc ai (2)
Đỗ Liên Phong nghiền ngẫm mà nói: "Các hạ tự tin có thể bảo vệ được nhà họ Chu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"
Sở Qua rất bình tĩnh nói: "Ai cũng không dám nói có thể bảo đảm không xảy ra chuyện ngoài ý muốn... thế nhưng tôi có thể bảo đảm, chỉ cần bọn họ có một lần nữa ngoài ý muốn, ông sẽ chết."
Đỗ Liên Phong sửng sốt, ông lão vân luôn tự mình đánh cờ bên cạnh cũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Sở Qua.
Ngay cả Chung Dật và Chu Manh Manh cũng kinh ngạc nhìn Sở Qua, dường như không dám tin rằng lời này lại thốt ra từ miệng của hắn, hơn nữa... ngữ khí đó, lạnh nhạt, bình tĩnh, dường như đang đứng trên đỉnh mây, nhìn xuống sinh tử của bạn.
Người duy nhất không thấy bất ngờ là Thu Vô Tế.
Vừa rồi không đến một tiếng đồng hồ trước, chân thân ở thế giới rtrong sách nhìn thấy mặt trời mọc.
Một thiên đạo khống chế thế giới, khí chất giáng xuống nhìn chúng sinh như kiến, Sở Qua không phải là người bị bệnh tinh thần, ý nghĩa này sớm muộn cũng sẽ thể hiện ra chân thực.
Càng là có người cố gắng vượt ra khỏi quy tắc để khiêu chiến, thì nhất định sẽ kích thích hắn càng nhìn xuống không nói quy tắc.
Đặc biệt là... dưới lớp mặt nạ, dường như có thể không cố ky mà đem khuôn mặt mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời biến thành lãnh đạm.
"Trên thực tế điều tôi nói còn không chỉ là nhà họ Chu, mà là cả Nam Giang, phàm là xảy ra một lần vụ án, là tôi tìm các ông một lần." Sở Qua chậm rãi nói: "Các ông nói muốn thường chú ở Nam Giang, như vậy nơi ở và công ty không có cách nào che giấu được, tôi ngược lại muốn mượn lời của các hạ, khiến các hạ cân nhắc một chút, có đáng hay không."
Đỗ Liên Phong híp mắt nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên cười nói: "Thú vị... ha ha... thực ra tối qua Chung Dật cũng thử nói với tôi điểm này, thương thế này của tôi cũng là như vậy mà có, thế nhưng tôi vân không cảm thấy cái này đủ khiến tôi sợ hãi. Tôi rất muốn biết, cậu sẽ dùng biện pháp gì để vượt qua một thân thương thế này, khiến tôi cân nhắc xem có đáng hay không?"
Sở Qua nhìn về phía bàn cờ trên bàn trà "Nghe nói các ông thường dùng phương thức đánh cược, để xem vật đánh cược thuộc về ai, cũng tính là thể hiện cơ bắp nhỉ?"
Đỗ Liên Phong cười nói: "Thế nào, cậu muốn đánh cờ với lão Tê sao? Vậy cũng vô nghĩa, cậu thắng lão Tề, cũng không thể khiến chúng tôi sợ cậu."
"Vậy thì không cần." Sở Qua thản nhiên nói: "Chí ít cảnh sát sẽ không biết, ông ấy chết như thế nào... mà ông cũng có thể chết như vậy."
Đỗ Liên Phong cuối cùng cũng biến sắc.
Ông ta thật sự cảm thấy sát khí của người này, không phải kiểu giáo huấn cảnh cáo của Chung Dật, mà là uy hiếp tử vong chân chính.
Nam Giang lấy đâu ra kẻ vong mệnh như vậy?
Ông lão Tề Thành Thái kia cuối cùng cũng lên tiếng: "Cậu định đánh cược thế nào?"
Sở Qua nói: "Ông tên là Tê Thành Thái, từ nhỏ si mê đánh cờ, đã chơi bảy mươi năm rồi... tôi biết dị năng của ông không chỉ là cùng người ta đánh cờ mới có thể sinh hiệu lực, mà là có thể cưỡng chế đem người kéo vào thi đấu, lấy một bên thất bại làm chung điểm. Một khi thua rồi, nhẹ thì hồn phách tán loạn hôn mê, nặng thì trực tiếp hôn tiêu phách tán mà chết, có đúng không?”
Trong lòng Tề Thành Thái khẽ run, những tin tức này Chung Dật cũng không nắm rõ như vậy, người này sao lại biết được?
Thế nhưng ông ta vẫn cực kỳ có tự tin vào dị năng của mình, thản nhiên nói: "Không sai, vào thế cờ của tôi, chỉ có một cách giải, chính là đánh cờ thực sự thắng được tôi, cho dù cậu có năng lực thắng †ôi một trăm lân cũng không có ý nghĩa." Chung Dật vội vàng kéo Sở Qua một cái, gấp gáp thấp giọng nói: "Người này đánh cờ cả đời, liều mạng đánh cờ phân thắng bại với ông ta là không có đạo lý, đừng chọn cái này."
Sở Qua thản nhiên nói: "Dị năng từ trước đến nay không phải là luật nhân quả gì cả, phá thế cờ của ông ta không nhất định là phải chơi cờ, chỉ cần cho ông ta biết cái gì gọi là phản phệ là được."
Hắn có tự tin tuyệt đối, đối phương không chịu được phản phệ của một thế giới.
Thực ra chỉ luận vê chơi cờ hẳn cũng có tự tin, bởi vì hắn có thể ăn gian bảo người chơi cờ tiên đạo trong sách đến chơi một ván.
Tê Thành Thái cười lạnh: "Nghé con mới đẻ không sợ hổ, các hạ đã muốn tìm chết, vậy thì đến đi."
"Đợi đã." Thu Vô Tế từ đầu đến cuối không lên tiếng bỗng nhiên kéo tay Sở Qua: "Ván này để em."
Sở Qua ngạc nhiên.
Thu Vô Tế truyền âm bí mật nói: "Chẳng qua chỉ là chơi cờ mà thôi, ông ta chơi bảy mươi năm, em chơi một vạn năm rồi. Hơn nữa tiên gia toán lực ông ta so được sao, đến một nghìn người như ông ta cũng không thắng được em..."
Sở Qua cũng biết Thu Vô Tế không có lý do gì để thua, cho dù thua đối phương dựa vào cái gì mà làm tổn thương được linh hồn của một tu sĩ Độ Kiếp? Thu Thu muốn ra tay, vậy thì căn bản là hành hạ cục rồi.
Thế nhưng vẫn là khó tránh khỏi hiếu kỳ nói: "Vì sao em muốn tranh ván này." "Một là bởi vì người làm tổn thương cha của Manh Manh là ông ta, em muốn đích thân giáo huấn. Thứ hai là..." Thu Vô Tế liếc nhìn Đỗ Liên Phong một cái: "Vậy có thểm đem Đỗ Liên Phong kéo vào Sở Hà Hán Giới, mới là đối cục mà anh càng nên thử."