Chương 361: Ai cân nhắc ai (1)
Chương 361: Ai cân nhắc ai (1)Chương 361: Ai cân nhắc ai (1)
Từ ngữ hổ sói của Chu Manh Manh cũng không khiến cho trong phòng có nửa phần rung động, ông lão vẫn tự mình chơi cờ, Đỗ Liên Phong chỉ thản nhiên cười nói: "Cô Chu nói đùa rồi, đàn ông muốn liếm cô rất nhiều, chúng tôi chỉ đi con đường riêng thôi."
Ông ta nhìn hai Hồ Lô Oa, trong mắt cũng loé lên dị sắc, dường như là bị dị lực của mặt nạ quấy nhiều, dẫn đến không thể nào phán đoán được lai lịch của hai người này.
Ông ta cũng không để ý, chỉ là tiếp tục nói: "Các vị mời ngồi, chúng tôi là đến để bàn chuyện làm ăn."
Chu Manh Manh còn muốn nói gì đó, Thu Vô Tế lại kéo cô hai cái, Sở Qua không nói nữa, tức giận ngồi xuống. Chung Dật và hai người Sở Qua cũng phân biệt ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn Đỗ Liên Phong đợi ông ta ngả bài.
Đỗ Liên Phong ra hiệu một cái, liền có cô gái mặc đồ đen OL quyến rũ đi tới, bắt đầu pha trà cho mọi người.
Thu Vô Tế nhìn bộ y phục đó, lại nhìn Sở Qua, Sở Qua ngoan ngoãn ngồi đó, mượn mặt nạ che giấu không nhìn ra biểu tình.
Thu Vô Tế bĩu môi.
Hương trà thơm mát bốc lên, Đỗ Liên Phong dựa vào sô pha, chậm rãi nói: "Cô Chu chắc là biết, chúng tôi cần chỉ là mỏ khoáng, hơn nữa thu mua theo giá thị trường, thậm chí còn có thể cao hơn giá thị trường..."
Chu Manh Manh trực tiếp nói: "Không bán."
"Cần gì phải thế chứ?" Đỗ Liên Phong thở dài nói: "Lệnh tôn hiện giờ sớm đã chuyển nghề rồi, mỏ khoáng này đối với lệnh tôn mà nói đã là không có tác dụng quá lớn nữa rồi... mọi người đều là người biết rõ, cũng không cần phải giấu diếm, trong Tử Sa Khoáng này có linh khí, lệnh tôn chắc là cũng từng tìm nguồn gốc rồi, thế nhưng nhiều năm như vậy rồi xem ra cũng không tìm ra được manh mối. Nếu mọi người đều muốn tìm, vậy hoặc là hợp tác tìm, hoặc là để chúng tôi tìm, cứ giữ khư khư thì có ý nghĩa gì?"
"Mỏ khoáng là của nhà chúng tôi, ông quản chúng tôi dùng thế nào sao? Chúng tôi cho dù thật sự có đi ¡ ở trong đó, cũng liên quan gì đến ông?" Chu Manh Manh vỗ bàn nói: "Tôi thấy ông bây giờ cũng không được rồi, vợ ông tôi còn rất muốn dùng nữa, ông cũng đừng giữ khư khư thế, không được thì để vệ sĩ của tôi đến, hoặc là cũng cho vệ sĩ của tôi cùng khai phá một chút, thế nào?”
Sở Qua ho khan, Thu Vô Tế vừa tức vừa bưồn cười trừng mắt với Chu Manh Manh...
Đỗ Liên Phong cũng không tức giận, chỉ nói: "Tôi không tranh cãi với cô... sự thực chính là, nếu như cô có bản lĩnh để tôi tặng vợ, tôi sẽ tặng, bao gồm cả thư ký này của tôi, các cô muốn thì lấy đi... tiền đề là các cô phải có bản lĩnh đó."
"Giống như ông đánh ba tôi, tự cho rằng cái này tính là bản lĩnh sao?"
Đỗ Liên Phong bỗng nhiên cười nói: "Không cần ghi âm, thiết bị sẽ mất tác dụng."
Chu Manh Manh: "..."
Đỗ Liên Phong thản nhiên nói: "Bản lĩnh chính là, chúng tôi có thể khiến các cô bắt đầu cân nhắc xem tất cả mọi thứ rốt cuộc là có đáng hay không... trên thực tế không cần cô đáp ứng gì cả, lúc Chu tiên sinh biết tôi hẹn gặp cô, ông ấy có thể tự mình cũng sẽ chủ động liên hệ với tôi để bán mỏ, cô tin không?"
Chu Manh Manh lặng yên không nói, nghĩ đến tối qua cha mình quả thực có ý hối hận rồi, sợ cô sẽ bị thương hại.
Cân nhắc lại tất cả mọi thứ xem có đáng hay không...
Thế nhưng trong lòng Chu Manh Manh vần là ấm ức khó nói, người tốt là phải bị người khác câm súng chĩa vào sao?
Đỗ Liên Phong lại nói: "Cho dù Chung Dật đến cảnh cáo tôi, ném tôi từ trên lầu xuống... vậy thì có tác dụng gì? Hắn không thể bảo vệ các người cả đời, các người tự mình mạo hiểm cân nhắc, sẽ không tính toán cái này." Chung Dật nhíu mày, lại không phản bác.
Bởi vì sự thực là như vậy.
Thế nhưng nơi này hình như có vài chuyện kỳ lạ, nhất thời không nghĩ rõ ràng.
Sở Qua cũng đang nghĩ, dựa theo cách nói của Đỗ Liên Phong, ông ta hoàn toàn không cần phải làm lão Chu nhảy lầu a, thậm chí ông ta còn đợi lão Chu vì bảo vệ con gái mà bán mỏ khoáng nữa, giết lão Chu làm cái gì? Chỉ là để cảnh cáo sao?
Lại nghe Đỗ Liên Phong kết luận một câu cuối cùng: "Cho nên cô Chu có bán hay không bán, xin cho một câu trả lời cuối cùng, nếu như không bán, thì mời về cho, chúng tôi sẽ đợi lệnh tôn cho một đáp án khác."
Tay chân Chu Manh Manh lạnh ngắt, cô phát hiện ra kết quả suy diễn chính là như vậy, chỉ cần đối phương tìm đến mình, ba nhất định sẽ chủ động bán, căn bản không cần đối phương làm gì cả, mục đích đã đạt được rồi.
Thế nhưng thật uất.
Thật tức.
Sở Qua bỗng nhiên lên tiếng nói: "Đỗ tiên sinh có phải là quá tự tin rồi không?"
"Hả?" Đỗ Liên Phong bật cười nhìn hẳn nói: "Vị Hồ Lô Oa tiên sinh này có kiến giải đặc biệt gì sao?”
"Nhà họ Chu có vệ sĩ, có lẽ trước kia không có, nhưng bây giờ có rồi. Bọn họ mạo hiểm cân nhắc, có lẽ sẽ không tính cả lão Chung, thế nhưng sẽ tính cả vệ sĩ của mình."
"Chính là các hạ?" "Chính là tôi."