Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 360 - Chương 360: Đến Nơi Hẹn (2)

Chương 360: Đến nơi hẹn (2) Chương 360: Đến nơi hẹn (2)Chương 360: Đến nơi hẹn (2)

Ở trước mặt người ngoài, cần phải cho hắn thể diện của "đương gia".

"Nếu như để bọn họ biết khó mà lui thì sao?" Sở Qua chậm rãi nói: "Khiến bọn họ cho rằng Nam Giang không phải là nơi tuỳ tiện giương oai, có chút ý nghĩa không?"

"Đương nhiên có." Chung Dật nói: "Tối qua tôi tìm Đỗ Liên Phong, cũng không chỉ là ý muốn báo thù ông ta, thực ra cũng là biểu đạt khái niệm này: Còn làm chuyện xấu nữa tôi sẽ giết người, khiến bọn họ thu tay. Thế nhưng rất tiếc, muốn đạt thành hiệu quả này hình như có chút khó khăn, ngược lại còn kích lên hung tính của bọn họ... cậu định làm thế nào mới có thể làm được điểm này?"

Sở Qua đang trâm ngâm, Thái Chí Kiên từ trong phòng bệnh cầm điện thoại đi ra, sắc mặt cũng xanh lè: "Đỗ Liên Phong hẹn gặp Manh Manh, nói là bàn chuyện làm ăn. Bọn họ quá đáng quá mà. Đây là uy hiếp lộ liễu."

Sở Qua móc mặt nạ Hồ Lô Oa ra: "Bất kể là làm thế nào, lần này cũng phải bảo vệ tốt chị Manh Manh."

Chu Manh Manh ngạc nhiên: "Đi thật?"

"Không đi lẽ nào đối phương sẽ không tìm đến cửa sao?" Mặt nạ Hồ Lô Oa vẫn là bộ dạng mặt cười đó: "Đi để chúng ta xem xem, bọn họ rốt cuộc ngưu bức đến mức nào.......

Thái Chí Kiên ở bệnh viện chăm sóc lão Chu, Sở Qua dẫn theo Chung Dật và hai người Sở Qua đi đến chỗ hẹn.

Đám người Đỗ Liên Phong là đến để chiếm mỏ khoáng, chứ không phải là vì giết người cho hả giận.

Chuyện nên làm thì phải làm, tiếp theo đương nhiên chính là ép Chu Manh Manh cái rắm gì cũng không hiểu, bắt cô ngoan ngoãn bán mỏ khoáng.

Hoặc là khiến cho lão Chu đang nằm trên giường bệnh biết con gái cũng rất nguy hiểm, chủ động bán mỏ khoáng đi.

Bài này đơn giản thô bạo, lại thường rất có hiệu quả.

“Giới dị năng thậm chí có loại tương tự như phong khí đánh cược, lấy thắng bại để quyết định xem thứ đó thuộc về ai" Trên đường đi đến chỗ hẹn, Chung Dật giới thiệu với mọi người: "Về mặt ý nghĩa nào đó cũng là nói, dù sao bị năng của bạn không làm gì được tôi, bản thân kiêm chế chút. Bên yếu thế nếu có thức thời, cũng tính là tự mình an ổn." "Diễn võ hiệp, tiên hiệp sao?" Sở Qua chán ghét.

Thu Vô Tế mỉm cười, nàng đánh cược với Viêm Thiên Liệt không phải chính là như vậy sao, đây quả thực là kiểu thường thấy của võ hiệp, tiên hiệp, sau khi có cá thể có lực lượng siêu phàm đương nhiên sẽ hình thành phong khí này.

Đối với nàng rất quen thuộc, đối với Sở Qua có lẽ rất không quen, cho dù Sở Qua biết viết như vậy, vậy cũng không giống.

Thế nhưng Thu Vô Tế cảm thấy Sở Qua chung quy cũng sẽ quen, đây đơn giản là chuyện cần thiết. Nàng thậm chí còn biết trong lòng Sở Qua hiện giờ đang suy nghĩ cái gì.

Địa điểm hẹn gặp là ở trong một khách sạn năm sao của thành phố, chỗ dừng chân của đám người Đỗ Liên Phong, bao cả một tầng lầu của khách sạn.

Đi ra khỏi thang máy là nhìn thấy một hàng tây trang đen, chỉnh tê nghiêm túc đứng ở hành lang, nhìn Chu Manh Manh đến mang theo Chung Dật và một đôi Hồ Lô Oa.

Đối diện với mặt nạ Hồ Lô Oa quỷ dị, đám người mặc tây trang thần sắc không đổi, hiện ra tố chất có huấn luyện... có lẽ ở trong quá trình bọn họ "đàm phán”, còn từng gặp nhiều người cổ quái hơn.

"Cô Chu, mấy vị này là?" Một người mặc thủ lĩnh đứng đầu chặn Chu Manh Manh lại, khách khí khỏi.

Chu Manh Manh "pi" một tiếng: "Vệ sĩ của tôi, không được dẫn theo sao?"

Tây trang đen khách khí nói: "Chúng †ôi muốn đảm bảo không có hung khí, xin các vị lượng thứ."

"bịch" một tiếng, Chung Dật trực tiếp tung một cú đá, đá bay người mặc tây trang trước mặt đang muốn lục soát người ra xa mười mấy mét: "Ra oai phủ đầu cái bà ngươi, lão tử mà thật sự muốn giết người, tối qua Đỗ Liên Phong đã thành thịt nhão rồi, còn mang thoe hung khí sao, cút."

Sở Qua liếc nhìn.

Bình thường nhìn thấy Chung Dật cũng rất điềm đạm nho nhã, lần đầu tiên nhìn thấy hắn nóng nảy như vậy, xem ra chuyện đối phương hạ sát thủ với lão Chu triệt để chọc giận Chung Dật rồi.

Trong phòng truyền đến giọng nói bình tĩnh của Đỗ Liên Phong: "Nếu tên họ Chung đến rồi, thì ra oai cũng không có ý nghĩa, bỏ đi, cho người vào đi."

Chu Manh Manh tức giận đạp cửa: "Hoá ra tôi tự mình đến là muốn soát người tôi đúng không, con bà nó chứ."

Cửa phòng bị đạp một cái mở ra, trong gian phòng tổng thống rộng rãi, Đỗ Liên Phong ngồi ở ghế dựa, tay chân cũng bó thạch cao, trên mặt cũng dán cao dược, thoạt nhìn tối qua ngã xuống quả thực cũng rất thảm.

Lúc này lạnh lùng nhìn chằm chằm Chung Dật, trong ánh mắt đều là sát cơ băng lãnh.

Chung Dật không thèm để ý đến ông ta, ánh mắt dừng lại trên người của một người khác ở trong phòng.

Đó là một ông lão râu tóc trắng tinh, đang tự mình đánh cờ với mình ở trên bàn trà.

Đối phương nhất thời không lên tiếng, chỉ có tiếng đặt quân cờ trên bàn cờ, giống như tiếng chuông báo tử. Chu Manh Manh mới bất chấp tất cả, xông đến chỗ Đỗ Liên Phong tay chân vẫn còn bó thạch cao liền cười nhạo nói: "Muốn lục soát tôi đúng không, đến soát đi, à quên mất tay chân ông không tiện, vậy dùng lưỡi cũng được, hầu hạ bà cô sảng khoái, sẽ thưởng cho ông một viên khoáng thạch, thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment