Chương 359: Đến nơi hẹn (1)
Chương 359: Đến nơi hẹn (1)Chương 359: Đến nơi hẹn (1)
Lão Chu là vào thời gian nửa đêm khoảng bốn năm giờ, là lúc mà từ Chu Manh Manh đến hộ sĩ đều dễ dàng ngủ quên mất, lặng lẽ ngồi dậy đi ra ngoài hành lang, nhảy xuống lầu.
Phòng bệnh không phải ở tâng cao lắm, chỉ là tầng ba, thế nhưng một ông lão bình thường nhảy xuống cũng đủ để ra đi rồi, huống hồ là một bệnh nhân vốn dĩ bị thương nằm trên giường tĩnh dưỡng?
Vẫn may là độ cao căn bản không phá được phòng ngự mà Thu Vô Tế thiết kế, lão Chu chỉ là bị vài chấn thương nhỏ, lúc này đang nổi trận lôi đình ở trên giường bệnh: "Không phải tôi tự nhảy! Có tên khốn muốn giết tôi."
Ai cũng không thể tin được, ai có thể khống chế bản thông ông đi ra ngoài hành lang còn nhảy qua lan can ra ngoài nữa?
"Lệnh tôn vốn dĩ chính là bị bệnh ở phương diện tinh thần, có thể trong lúc ngủ mê sinh ra ảo giác, là hiện tượng có thể giải thích được." Bác sĩ chỉ có thể nói như vậy với Chu Manh Manh: "Chúng tôi tối nay sẽ phái thêm hộ sĩ đến canh chừng..."
Nói thật ngay cả Chu Manh Manh và Thái Chí Kiên cũng nghĩ như vậy, có thể là di chứng của tỉnh thần bị thương. Tuy rằng Chu Manh Manh vẫn tin lời của cha mình hơn, cảm thấy ông không có lý do gì để nhảy, thế nhưng giải thích của bác sĩ là phù hợp với lý giải bình thường nhất.
Lúc này cô không có cách nào đi nổi giận với bệnh viện được, bởi vì cô biết chuyện trong đó bệnh viện thật sự không hiểu chuyện trên thực tế là có người khác dùng dị năng để làm loạn, ý nghĩa chủ yếu chính là để qua mắt bệnh viện và cảnh sát, tạo thành tự sát nhảy lầu, bao nhiêu án treo cũng đều như vậy, cô trách bệnh viện không hiểu dị năng thì có tác dụng gì...
Cô chỉ có thể có khí mà vô lực nói: "Buổi tối tôi không ngủ nữa."
Chung Dật và hai người Sở Qua gần như đến cùng một lúc, không hẹn mà cùng gặp ở bệnh viện.
Thần sắc của Chung Dật vô cùng khó coi: "Tối qua tôi đã giao thủ với Đỗ Liên Phong, ném ông ta xuống lầu. Đương nhiên, ông ta không chết."
Sở Qua bỗng nhiên nói: "Cho nên đây là Đỗ Liên Phong một lần nữa báo thù sao? Cậu ném ông ta xuống lầu, ông †a cũng ném lão Chu xuống lâu?” Chung Dật nói: "Nhìn qua thì là như vậy... hơn nữa lcus đó tôi còn có cảm giác thân thể không chịu khống chế, giống như bị kéo đi, suýt chút nữa tôi cũng rơi xuống lầu. Lão Chu chắc hẳn là gặp phải tình huống bị khống chế như vậy, ông ấy đang bị thương yếu ớt, có thể bị khống chế động tác càng lớn hơn..."
Thu Vô Tế lạnh lùng nói: "Bọn họ cũng không biết tôi đã tăng thêm phòng hộ, đây là muốn khiến Chu lão bá chết."
Sắc mặt của Sở Qua cũng rất khó coi. Xác thực là vậy, đối phương sẽ không biết lão Chu được gia tăng phòng hồ, đây cũng không phải là báo thù một cái là xong chuyện, mà là giết người lộ liễu.
"Đây là dị năng của ai?" Trong tay Sở Qua cũng có [Danh sách người dị năng], Chung Dật cho rằng Sở Qua là tự mình đoán ra dị năng của hắn là liên quan đến thọ mệnh, thực ra là xem đáp án ở trong danh sách rồi.
Thế nhưng trong [Danh sách người dị năng] cũng không ghi chép ai có thể ở trình độ không tiếp xúc mà có thể khống chế thân thể người khác nhảy lầu, loại năng lực này thật sự chính là giết người vô hình, không cần quá mạnh, thế nhưng quá bí mật, cho dù từng xuất hiện án lệ tương tự, bạn cũng sẽ không biết hung thủ là ai, không có cách nào ghi chép được.
Vốn cho rằng Chung Dật kiến thức rộng rãi chắc chắn là biết, kết quả Chung Dật cũng lắc đầu nói: "Từ trước đến nay chưa từng nghe nói loại năng lực này, trên đời kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, loại bí ẩn giống như này, chỉ cần muốn che giấu thì ai cũng không thể nào biết được... không biết mấy năm nay Đỗ Liên Phong bọn họ thu nhận bao nhiêu nhân sĩ đặc biệt." Sở Qua nói: "Cho nên tìm Đỗ Liên Phong là đúng rồi ư?"
Chung Dật nghiêm túc nói: "Đỗ Liên Phong bọn họ là một tổ chức, hiện giờ bề ngoài đã là một công ty tập đoàn, có rất nhiều sản nghiệp, làm ăn rất lớn, Đỗ Liên Phong chỉ là một trong những cao tâng của tập thể. Thực ra chỉ đối phó ông ta, cũng không tính là xong."
Sở Qua tức giận nói: "Lẽ nào nhìn ông ta giết người sao?" Ông ta cũng không phải là nhằm vào một mình lão Chu, mà là trắng trợn tìm kiếm ở Nam Giang, sớm muộn gì cũng có nhiều người bị thương hơn, bao gồm cả bản thân tôi."
Chung Dật cười nói: "Cậu có thể làm thế nào? Tìm cảnh sát à? Bọn họ chính là nhà đầu tư lớn... cảnh sát không có chứng cứ, bởi vì đánh xong ván cờ bị hôn mê liền bắt người? Hay là bởi vì ông ta khống chế người nhảy lầu mà bắt người? Cũng không thể, nhiều nhất chỉ thấm vấn vài ngày là lại được ra, bọn họ vẫn là sinh rồng hoạt hổ tiếp tục 'khảo sát sản nghiệp', cậu có thể làm thế nào, tiếp tục đợi, đợi đến khi người bị hại tiếp theo xuất hiện, xem xem có thể có chứng cứ mới không?"
Sở Qua nghẹn lời.
Chung Dật lại nói: "Hoặc là cậu cũng có thể âm thầm giết ông ta? Cậu có dám giết người không? Hay là chẳng qua chỉ là âm thầm đánh ông ta một trận, đợi ông ta khỏi rồi là xong sao?"
Sở Qua không nói, Thu Vô Tế khoanh tay lạnh lùng nói: "Tôi biết giết người."
Chung Dật nhìn nàng một cái.
"Khiến người ta chết không rõ ràng quá đơn giản." Thu Vô Tế thản nhiên nói: "Nếu như tôi cho rằng điều đó là cần thiết." Sở Qua xua xua tay, khế lắc đầu. Thu Vô Tế nghe lời ngậm miệng lại.