Chương 358: Chân tướng dị năng của Sở Qua (2)
Chương 358: Chân tướng dị năng của Sở Qua (2)Chương 358: Chân tướng dị năng của Sở Qua (2)
Lúc hắn nghiêm túc suy nghĩ, hơn nữa còn kỳ vọng có con, kinh nguyệt bỗng nhiên lại đến, chuẩn xác giống như một sự trùng hợp... đó không phải là trùng hợp.
Thu Vô Tế nhận biết được nơi này, trong đầu thậm chí có chút trì hoãn.
Nàng thậm chí hoài nghi trên đời này có phải là không tồn tại Thu Vô Tế không, tất cả chỉ là tưởng tượng của nam nhân kia.
Thế nhưng chắc chắn... vẫn tính là †ồn tại, bằng không tư duy của bản thân lúc này thì tính là gì?
Ta nghĩ tôi ở đây.
Lúc đang tưởng tượng ra cụ thể, thì là có bản thân mình.
Đúng vậy, năng lực của Sở Qua nhất định là ảo tưởng hiện thực, thân thể này chính là một bằng chứng... thật sự đáng sợ ở chõ, bởi vì kế thừa năng lực không gian của mẹ, hắn có thể hiện thực được cả thế giới này.
Quá đáng sợ... Thu Vô Tế không dám hoàn toàn xác định, nàng cảm thấy cần phải quan sát thêm, suy cho cùng có vài chuyện không thể nói rõ được, ví dụ như năng lực của hắn chắc chắn không đủ mới đúng...
Nói thật, nếu không phải là bởi vì hiện giờ thật sự yêu đương với Sở Qua, đổi lại là lúc trước sớm nhận biết được hoàn cảnh của nơi này, Thu Vô Tế hoài nghỉ bản thân thật sự sẽ giết người.
Tất cả những thứ này đều là người khác tưởng tượng, ngay cả kinh nguyệt đến hay không cũng là do hắn tưởng tượng, hắn khống chế, người bình thường có lẽ rất khó tiếp nhận sự thật này, đối với một tu sĩ cả đời cầu "chân" cầu "ngã" mà nói, càng là tuyệt đối không thể tiếp nhận được.
Thế nhưng hiện tại...
Thu Vô Tế mở mắt ra, có chút bất đắc dĩ thở dài, nhấc con gấu bông bên cạnh lên đấm một cái nói: "Anh rất tinh thông thân thể của phụ nữ đúng không?”".......
Sở Qua ở phòng bên cạnh cũng đang nằm mơ.
Đương nhiên hiệu quả của hắn không tốt như Thu Vô Tế ...
Hiệu quả của đan dược là thúc đẩy thân thể và hồn phách ổn định dung hợp, câu đố về thân thể của Thu Vô Tế công bố ở đây. Sở Qua là thân và hồn bình thường, đương nhiên sẽ không có chuyện đặc biệt như vậy, chỉ có điều hắn nằm mơ thấy mình tiến vào thế giới trong sách.
Hoặc là thế giới trong sách tiến vào trong mộng của hẳn.
Trang Chu Mộng Điệp, không ngoài như vậy.
Cả hai kết hợp càng mật thiết hơn mà thôi...
Thế giới trời tròn đất vuông, không có vũ trũ, tỉnh không, Thái Dương, Thái Âm là đại diện cho Lưỡng Nghị, thế giới có đầu có đuôi, mặt trời mọc ở Phù Tang, lặn ở phương đông.
Sở Qua một thân trang phục Kiếm Tam Thuần Dương, chắp tay đứng ở chân trời, nhìn mặt trời từ dưới biển, nhìn rất lâu rất lâu, bỗng nhiên nói: "Lên."
Mặt trời mọc, mặt trăng lặn. Thế giới trong sách là ban ngày.
Đầu kia của biển, Sở Thiên Ca kiếm xuất quần sơn, trốn thoát khỏi miệng của yêu thú, bỗng nhiên nhìn lại nói: "Thời gian mặt trời mọc có phải là sớm hơn bình thường không?"
Có người khổng lồ đi chân đất đuổi theo mặt trời, đất rung núi lở: "Thiên đạo..."
Quần ma rung động, ám ảnh ẩn nấp.
Mặt trời mọc sớm, muôn đời không có... đây hẳn là thiên đạo dùng mặt trời chói chang để chấn nhiếp bọn đạo trích.
Ở đầu này của biển, trong Vân Tế Sơn, Thu Vô Tế thở dài nói: "Lại sửa, thật sự là bừa bãi lộn xộn, cẩn thận đánh ngươi."
Liệt hoả chỉ tâm, liệt diệm hư ảnh dao động, thấp giọng tự nói: "Cảm giác †ồn tại càng ngày càng đậm rồi... mẹ nó sớm biết ngươi ngưu bức như vậy, ta có ngu mới đi tìm chết..."
Sở Qua đột ngột truyền âm vào tai hẳn nói: "Nếu như nhìn thấy người ngoài, ngươi cầm một cái búa lớn thì làm thế nào?"
Viêm Thiên Liệt ngạc nhiên: "Làm gì?
"COS một chút, để người khác không sờ được đầu."
"... ta có thể nói cho người khác biết không, lúc các ngươi đang suy nghĩ xem thiên đạo cao lớn như thế nào, thực ra là một thằng nhãi con mặc tã nghịch đất?"
"Có lẽ là, tất cả thiên đạo có thể đều rất vô vị, bởi vì quá vô vị cho nên sáng tạo ra thế giới." "Không nói nữa, trời sáng rồi, ta cũng nên dậy rửa mặt mũi rồi."
Sở Qua rời khỏi thế giới trong sách, mở mắt ra, tỉnh ngủ.
Thế giới hiệu thực vẫn là sáng sớm, trời cũng mới chỉ hơi sáng.
Thu Vô Tế ở phòng bên cạnh cũng đã mở cửa phòng ra ngoài đi rửa mặt, khí tức sinh hoạt lại một lần nữa chiếm cứ thời không.
Sở Qua thở dài một hơi, vừa rồi là nằm mơi sao? Mình mẹ nói sao lại mơ thấy Viêm Thiên Liệt chứ. Dù thế nào cũng nên nằm mơ thấy Thu Thu chứ. Mình mơ thấy tên đó làm gì, mà chỉ bảo hắn COS đỉnh ốc lớn chứ?
Mình định mệnh vô vị, quá vô vị.
Phòng bên cạnh truyền đến tiếng chuông điện thoại. Thu Vô Tế lạch bạch chạy về phòng lấy điện thoại: 'Manh Manh?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của Manh Manh: "Ba mình bỗng nhiên nhảy lầu rồi..."
Thu Vô Tế: "2 ? 2"
Biểu hiện lúc đó của lão Chu trên giường bệnh, chỗ nào là dáng vẻ sẽ tự sát chứ? Cái này chắc chắn có vấn đề.
Vẫn may bản thân đã đề phòng trước, tăng cho lão Chu một thuật pháp phòng ngự... chỉ qua một đêm, vẫn thật sự là xảy ra chuyện rồi.