Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 364 - Chương 364: Phu Thê Hắc Điếm (2)

Chương 364: Phu thê hắc điếm (2) Chương 364: Phu thê hắc điếm (2)Chương 364: Phu thê hắc điếm (2)

"Ông có biết khôgn?" Tề Thành Thái bỗng nhiên nghe thấy truyền âm của Thu Vô Tế: "Thực ra nếu tôi muốn thắng ông, ông sớm đã chết rồi."

Tê Thành Thái: "2"

"Linh hồn của ông ở gần tôi, cắm một cái là xong, ông biết tôi nhịn khó khăn đến mức nào mới nhịn được không trực tiếp đập chết ông không, quy tắc bàn cờ này trói buộc tôi phải đợi." Thu Vô Tế thản nhiên nói: "Lần sau nhớ kỹ, điều bạn trai tôi nói, dị năng không phải là luật nhân quả. Đối diện với đối thủ chênh lệch quá lớn, đừng dùng năng lực của ông, đó gọi là tìm chết."

Tê Thành Thái mồ hôi đầm đìa: "Cô..." "Như vậy giết chết ông, chắc hẳn ông cũng không phục." Thu Vô Tế bình tĩnh nói: "Để ông bại ở trên thế cờ mà ông đắc ý nhất, dạy ông sau này sống không dám vào Nam Giang."

"Cạch" Nhảy mã qua sông, trọng pháo bay xuống, chiến xe của đối phương ầm ầm nổ tung.

Sắc mặt của Tề Thành Thái càng lúc càng trắng.

Thắng bại ở trên cờ cục là bản thân hẳn, sắp không chịu được nữa rồi.

"Cô... cô rốt cuộc là chơi cờ bao lâu rồi?"

Thu Vô Tế nghiên đầu suy nghĩ: "Mười tám lẻ 9 nghìn năm rồi."

"Cô"

Thế cờ của Tê Thành Thái rơi vào hạ phong, người xem xung quanh đều nhìn ra được, sắc mặt Chu Manh Manh vui vẻ hẳn lên, Chung Dật khẽ thở dài, cúi đầu không biết đang trầm tư điều gì.

Đỗ Liên Phong hiển nhiên cũng nhìn ra được, hắn thần sắc nghiêm túc ngồi thẳng người dậy, ánh mắt nhìn Thu Vô Tế cũng ẩn chứa hung lệ.

Dường như muốn làm chuyện ngoài lề...

Năng lực của hắn thích hợp nhất là phối hợp với Tê Thành Thái làm chuyện ngoài luồng, chiến trường của Tê Thành Thái chỉ là hiệu ứng thành thực của thế cục bàn cờ, không đến lúc phân thắng bại cuối cùng tướng soái của hai bên không bị thương. Mà hắn thì khác, hắn chân chính có thể kéo người vào chiến trường, mô phỏng đánh cờ công kích, đối phương thậm chí không biết là thế cờ của Tê Thành Thái vốn dĩ là có, hay là bị người thứ ba chen chân. Cho nên hai người thường hay cùng nhau hành động, như cái cân không rời khỏi quả cân, phối hợp tương đối có tác dụng.

Trong mắt Đỗ Liên Phong loé lên vòng xoáy, liền muốn nhập trường, bỗng nhiên trước mắt hoa lên, Sở Qua ung dung chắn trước mặt hẳn: "Bạn gái tôi nói rồi, đối thủ của tôi là ông."

Các ngươi mẹ nó là đến chiến đấu hay là đến phát cẩu lương, một người bạn trai tôi nói, một người thì bạn gái tôi nói, các ngươi có thể về nhà nói không?

Trong lòng Đỗ Liên Phong nôn nóng, lười cùng Sở Qua nói linh tinh vô nghĩa, trực tiếp nói: "Một trận đánh cược không thú vị, nếu vị tiểu huynh đệ này cũng có hứng thú, chúng ta cũng làm một trận, thế nào?"

Sở Qua cười nói: "Giả vờ gì chứ, đợi ông đó."

Thần sắc của Tề Thành Thái cũng trở nên dữ dẫn.

Chung Dật vội gọi: 'Sở Qua cẩn thận, công kích của ông ta là chân thực, thế nhưng đừng quần chiến với bọn họ, không có ý nghĩa."

Một khắc sau Sở Qua chỉ cảm thấy trời đất quay mòng mòng, cả phòng đều biến thành chiến trường.

Hắn dường như trở thành binh tốt trong cuộc chiến Hán Sở, bản thân ở trong chiến trận đang chém giết kịch liệt nhất, trái phải đều là đao quang kiếm ảnh, bên người chiến hữu đang ngã xuống, máu tươi bắn tung toé, bắn cả lên mặt nạ của hắn.

Sờ một cái, thật sự có máu.

Có ky sĩ cầm thương thúc ngựa, xông vào trận, chỗ trường thương đi qua, mang theo một dòng máu tươi.

Mũi thương đó lập tức đến yết hầu của Sở Qua.

"Keng!" Sở Qua khẽ né người, tránh được một thương đó, thuận tay nắm lấy chuôi thương kéo một cái.

"Đừng quần chiến với bọn họ, không có ý nghĩa" Lời của Chung Dật nổi lên trong đầu, Sở Qua siết chặt cổ của ky sĩ, lấy hắn làm tấm thuần, keng keng keng ngăn cản được một vòng đao thương xung quanh, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Đầu tiên tìm được Đỗ Liên Phong đang ở đâu.

Đây thật sự là rất giống với Biến Thiên Kích Địa của hắn, dường như chớp mắt biến ảo thời không. Đỗ Liên Phong có thể cũng không tồn tại ở đây, nơi này chỉ là tinh thần thức hải của hắn, hoặc là dẫn động tỉnh thần thức hải của mình. Thực ra đây chỉ là chiến trường trong tưởng tượng của bản thân, từng thấy, từng nghĩ, hoặc là cái gọi là... kiếp trước, ghim vào chỗ sâu trong trí nhớ.

Biến Thiên Kích Địa, tam kiếp luân hồi.

Có điều như vậy.

Thủ đoạn của hai bên chẳng qua chỉ là một phần nhỏ trong Biến Thiên Kích Địa mà thôi...

Như vậy chiến trường này của ông, chẳng qua chỉ là một góc trong thế giới đó của tôi, tiên đạo cao xa, trống trận của nhân thế đã rất xa xôi rồi, trên cửu thiên không ai nghe nữa.

Thị giác của Sở Qua dần dần cao hơn xa hơn, dần dần biến thành nhìn xuống.

Chiến trường xa rồi, hai bên chém giết dân dân xa, giống như một đàn kiến, tiếng giết chóc xa dần, thẳng lên mây xanh, cho đến khi cũng không nghe thấy nữa.

Loáng thoáng có thể thấy ở ngọn núi cao nào đó, Đỗ Liên Phong đứng ở đó, căng thẳng quan sát thế cục của chiến trường, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị điều khiển.

Sở Qua nhếch miệng cười nói: "Xuống đi."
Bình Luận (0)
Comment