Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 365 - Chương 365: Đây Là Ván Cờ Của Tôi (1)

Chương 365: Đây là ván cờ của tôi (1) Chương 365: Đây là ván cờ của tôi (1)Chương 365: Đây là ván cờ của tôi (1)

Từ khi Đỗ Liên Phong cảm thấy có dị năng đến nay, chưa từng gặp phải chuyện quỷ dị như vậy.

Dị năng của ông ta khai phá rất cao rồi, vốn dĩ vô cùng tuỳ tâm sở dục. Giống như hôm đó đối chiến với Chung Dật, ông †a cũng không cân có ván cờ gì cả, chớp mắt là có thể đem sân thượng hoá thành chiến trường, chỉ có điều bởi vì ở trên sân thượng vội vàng làm việc, ông ta cũng không có cách nào kéo Chung dật vào trong chiến trường chân chính, bị một cước đạp cho phá hỏng.

Thế nhưng lần này thì lại khác, ông †a đã chuẩn bị xong xuôi, còn có ván cờ của Tề Thành Thái bổ trợ nữa.

Ông ta có thể vững tin, đối phương là chân chính rơi vào trong thế giới tinh thần của ông ta, đối mặt với chiến trường tranh hùng chân thực, một đao một kiếm chém tới, cũng là có thể giết người.

Một kiếm chém qua, hồn hải tịch diệt.

Kết quả thì sao?

Đối phương giống như một chiến sĩ cổ đại chân chính, tránh thương đoạt ngựa, lấy người làm thuẫn, hình như thật sự đem hắn ném vào trong chiến trường cũng có thể chiến đấu.

Nếu đổi lại là Chung Dật đi vào, nói không chừng cũng có thể đánh như vậy...

Thế nhưng chớp mắt một cái, người đâu?

Vừa rồi Sở Qua vẫn còn đang chém giết ở chiến trường, bỗng nhiên đã biến mất rồi... Hình như dễ dàng tránh thoát được thế giới của ông ta, nhảy ra khỏi ván cờ rồi.

Nhưng mà ông ta rõ ràng còn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, không đi ra ngoài à? Đây là xảy ra chuyện gì?

Người ở đâu?

Tìm kiếm khắp nơi, liền nghe thấy trên cửu thiên truyền đến tiếng cười: "Đi xuống đi."

Dường như có một bàn tay lớn đến từ bầu trời, một bàn tay đập hắn xuống đỉnh núi, rơi thẳng xuống hồng trần.

Một khắc sau biến thành bản thân hắn ở chiến trường, xung quanh đao quang kiếm ảnh đều lao về phía hắn.

Đỗ Liên Phong lúc này ở trạng thái linh hôn, ngược lại không có tay chân bó thạch cao, tay chân luống cuống tránh đông né tây, trong lòng kinh hãi tột đỉnh.

Đây là xảy ra chuyện gì.

Hắn ra khỏi ván cờ rồi, ta lại vào cuộc.

"Tôi cũng không nhảy ra khỏi ván cờ.' Trong không trung truyên đến giọng nói của Sở Qua: "Chỉ có điều coi ván cờ này của ông và của tôi hợp lại làm một, của ông quá nhỏ, bất quá chỉ là một góc..."

Đỗ Liên Phong: "!!I"

Ông ta không có cách nào tin cách nói này.

Dù sao chiến trận này là thế giới của ông ta, đó chính là còn có thể khống chế được. Ông ta nỗ lực khu động năng lực của mình, trước tiên thoát ly khỏi chiến trường rồi hãy nói, bằng không thật sự bị chiến trường của mình chém thành thịt nát thì đúng là trò cười. Không thể không nói ông ta điều khiển tinh thần của mình cũng rất hoàn mỹ, tâm niệm vừa động, chiến trường đã ở chỗ xa, Đỗ Liên Phong đã đến bên bờ sông ở xa xa, thở hổn hển nhìn bên kia khói lửa mịt mù.

Sở Qua vừa nấy nói chuyện, đã bị ông ta cảm nhận được vị trí, Đỗ Liên Phong ngẩng đầu lên tìm, khuôn mặt kinh hồn vừa ổn định đã một lần nữa nổi lên vẻ sợ hãi khiếp sợ.

Trên trời đâu có Sở Qua... hoặc là nói, cả bầu trời đều là Sở Qua.

Vạn dặm trời quang dường như hiện lên một khuôn mặt Hồ Lô Oa cực lớn, vết máu trên mặt cũng vẫn chưa khô.

Hồ Lô Oa mỉm cười nói: "Ra được cũng tốt, có thể nhìn thấy vạn dặm sông núi, thiên hạ Cửu Châu..."

Đỗ Liên Phong tức giận nói: "Kỳ chiến của tôi không có nhiều thứ như vậy! Cậu cố làm ra vẻ huyền bí, có tác dụng gì?"

Sở Qua thở dài nói: "Sớm đã nói với ông rồi, đây là ván cờ của tôi."

Phong vân đảo lộn, nhật nguyệt vô quang.

Đỗ Liên Phong chỉ cảm thấy cuồng phong quét đến, bản thân căn bản không có cách nào kháng cự được, bị cuồng phong thổi đi mấy dặm, một đường kêu thảm đến nỗi ngay cả dạ dày cũng sắp nôn ra rồi, mới phát hiện mình không có dạ dày.

Đây chỉ là hồn thể.

Bởi vì là trạng thái linh hồn, cho nên hắn có thể mặc sức bày bố?

Cho nên đâu ra mấy vạn dặm, chẳng qua chỉ là ảo giác! Trong lòng Đỗ Liên Phong loé lên ý niệm như vậy, lại là tỉnh thần ảo tưởng, vậy nhất định là có thể phá, nhất đihj phải bình tĩnh, phá được ảo cảnh của hắn là có thể phản phệ đối thủ...

Điểm mấu chốt nằm ở đâu?

Tìm được khe nứt của thế giới giả tưởng của hắn?

Bất tri bất giác, Đỗ Liên Phong còn không phát hiện ra bản thân mình đã từ BOSS thiết kế trận cho người ta phá, biến thành dũng sĩ tiến vào trong trận của BOSS đang tìm kiếm cánh cửa phá giải...

Hồ Lô Oa trên trời cười rất vui vẻ, hắn cũng giống như Thu Vô Tế, cảm thấy chơi rất vui.

Đương nhiên thế giới của hắn cũng không muốn triển lộ cho người ta xem như vậy, làm chút che dấu càng tốt hơn một chút. ,. .

Sở Qua đang suy nghĩ xem làm thế nào để che dấu, Đỗ Liên Phong cũng đang suy tư xem làm thế nào để phá giải ảo cảnh, ông ta đã để ý thấy, bên dưới không xa là núi lửa, xung quanh có dòng nham thạch đang chảy, miệng núi lửa đỏ rực, bên trong dường như có hoả diệm, ở trên trời rất xa cũng có thể cảm nhận được sóng nhiệt phả vào mặt.
Bình Luận (0)
Comment