Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 366 - Chương 366: Đây Là Ván Cờ Của Tôi (2)

Chương 366: Đây là ván cờ của tôi (2) Chương 366: Đây là ván cờ của tôi (2)Chương 366: Đây là ván cờ của tôi (2)

Một ngọn núi lửa hoạt động rất khủng bố, hình như bất cứ lúc nào cũng muốn phun trào.

Đỗ Liên Phong cảm thấy cảnh tượng này có phải là có chút kẽ hở không?

Bản thân là tỉnh thần ngao du, làm sao có thể cảm nhận được sóng nhiệt? Giả như thật sự có thể thiêu đốt linh hồn, hắn còn bố trí núi lửa gì đó làm gì, trực tiếp đốt là xong chuyện rồi...

"Bất luận là thật hay giả, dù sao tỉnh thần cũng không bị tổn thương, tiếp tục thăm dò chắc chắn có kết quả." Đỗ Liên Phong phán đoán.

"À đúng đúng đúng." Sở Qua dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, cười híp mắt rút cuồng phong.

Đỗ Liên Phong thoát khỏi trói buộc, trực tiếp chui vào miệng núi lửa.

Trong núi là một thông đạo, thông thẳng đến đáy, không nhìn thấy độ sâu. Quả nhiên cũng chỉ là cảm nhận nhiệt nóng, cũng không có thiêu đốt tinh thần, trong lòng Đỗ Liên Phong nhận định, mau chóng loại trừ khói đặc sóng nhiệt đi tiếp xuống, không biết chui mấy ngàn mấy vạn dặm, cuối cùng cũng đến đáy, nhìn thấy một thế giới liệt diễm rộng lớn vô ngần dưới lòng đất.

Mảng lớn dung nham, khắp nơi là hoả diễm bốc hơi, căn bản không có chỗ đặt chân, phóng mắt nhìn không thấy điểm cuối.

Ở chỗ xa nhất mà tinh thần có thể tới được, hình như có một viên trân châu, đang lấp lánh hoả quang. "Rất có khả năng đây chính là điểm phá trận." Đỗ Liên Phong mau chóng lướt qua dung nham và hoả diệm, chạy thẳng đến chỗ viên trân châu đó.

Lúc gần đến chỗ viên trân châu chỉ còn cách một dặm nữa, linh hồn bỗng nhiên nổ vang, nghe thấy tiếng gầm xuyên thẳng vào hồn linh: "Là ai... quấy rầy bản toạ ngủ say?”

Đỗ Liên Phong ngạc nhiên dừng bước, liền nhìn thấy trong viên trân châu hiển hiện ra một bóng người hoả diệm cực lớn, bóng người đó có cái miệng như ao dung nham, mắt như liệt hoả thiêu đốt, trong tay cầm một cái búa bằng hoả diệm cực lớn, cười gắn với Đỗ Liên Phong: "Chính là con giun nhà ngươi sao?"

Đỗ Liên Phong cả người đều choáng váng, mười mấy năm trước hắn cũng từng chơi qua cái game này... cái gì nhỉ, Ragnaros the Firelord?

"Không, không phải, nghe tôi nói... a..

Đỗ Liên Phong ngay cả chỗ biện bạch cũng không có, cái búa đỉnh khổng lồ bằng hoả diệm đã đập xuống, giống như đập một con giun.

Rõ ràng không bị hoả diệm làm tổn thương tỉnh thần, lại bị đánh một búa, đau đớn giống như muốn nứt vỡ ra, toàn thân trên dưới mỗi một tiết điểm đều dường như bị liệt diệm dán vào, điên cuồng thiêu đốt.

"Ai nói tinh thần thể thì sẽ không bị thiêu đốt chứ?" Sở Qua truyền âm đến: "Đừng ỷ vào hồn thể là cho rằng không sợ gì cả, không có trang bị chống lửa thì đừng có chạy loạn, lão Đỗ."

"Dị năng của người này... chẳng lẽ là đem người kéo vào trong dung hoả chỉ tâm của thế giới Ma Thú?" Đây là ý thức cuối cùng của Đỗ Liên Phong.

Một khắc sau ông ta hôn mê, ma đầu hoả diệm khổng lồ biến thành ngọn lửa nhỏ, khoanh tay suy đoán: "Người quen cũ à, cái này."

Sở Qua nói: "Bởi vì là người quen cũ của ngươi, cho nên giao cho ngươi. Nói đến tinh thần lực của hắn hình như rất mạnh, liệt diệm chỉ tâm này của ngươi, bình thường quỷ hồn tiến vào đều hồn phi phách tán sao?"

"Ừm...' Ngọn lửa nhỏ vuốt cằm suy nghĩ: "Những người này còn rất có môn đạo... một búa này của ta cũng không đánh chết, chủ yếu tự bản thân ta hiện giờ quá yếu ớt rồi..."

"Đã đủ rồi.. tạm thời mà nói, ta cũng chưa chuẩn bị cho việc giết người."

"Thiên đạo không giết người... Ngọn lửa nhỏ cười nhạo.

Sở Qua không để ý hắn, tinh thần lui ra khỏi thế giới.

Ở trong mắt của những người quan sát như Chung Dật, Chu Manh Manh, Đỗ Liên Phong và Sở Qua đối mặt nhìn nhau mấy phút đồng hồ, bỗng nhiên thất khiếu chảy máu hôn mê.

Gần như cùng lúc, xe chiến của Thu Vô Tế đỗ trước mặt tướng của Tần Thành Thái, tuyệt sát.

Sắc mặt Tần Thành Thái thảm bại.

Ông ta bại ở trong thế cờ mà mình tung hoành cả đời, thua bởi một người ngay cả lực đánh trả cũng không có, muốn thoát khỏi thế cờ dừng lại, nhưng thế nào cũng không dừng lại được, tuyệt vọng từng bước từng bước nhìn mình đi đến chỗ bại vong, mà cô gái trước mắt vân mắt như sương lạnh, ngay cả ba động cũng không có.

"Ông thua rồi." Thu Vô Tế thản nhiên nói, nhấc xe lên ăn đứt tướng của Tề Thành Thái.

"Phụt" một tiếng, Tê Thành Thái phun ra một ngụm máu tươi, cũng hôn mê trên sô pha.

Cô thư ký OL đó của Đỗ Liên Phong cũng bị doạ cho mặt mũi trắng bệch, ngồi ở một bên không biết làm sao. Ngoài cửa có vô số vệ sĩ xông vào, nhìn cảnh tượng này, lặng ngắt như tờ.

"Tôi biết cô không phải là thư ký, cô có dị năng." Sở Qua nhìn ngự tỷ OL kia, thản nhiên nói: "Dị năng thao túng thân người, là cô?"

Thư ký đó càng kinh ngạc: "Thao túng thân người?"

Sở Qua nhìn chằm chằm vào mắt cô gái, trâm mặc một lát, mỉm cười nói: "Không sao rồi."

Hắn ngừng lại, chậm rãi nói: "Bất kể cô có chức vụ gì, trở về báo cáo với tập đoàn của các cô, còn vào Nam Giang nửa bước, bọn họ chính là tấm gương."

Vẻ kinh sợ trên mặt thư ký đó cũng thu lại, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ truyên đạt."

Cô gái tự nhiên cười nói: "Lợi thế của các hạ, đáng để chúng tôi cân nhắc."

Sở Qua không trả lời, đi về phía cửa phòng trước, mắt nhìn thủ lĩnh tây trang đen.

Một đám tây trang đen ngay cả cản cũng không dám cản, rạt sang hai bên, trơ mắt nhìn theo đoàn người sải bước rời đi.
Bình Luận (0)
Comment