Chương 367: Mỏ khoáng của tôi cũng tặng cậu (1)
Chương 367: Mỏ khoáng của tôi cũng tặng cậu (1)Chương 367: Mỏ khoáng của tôi cũng tặng cậu (1)
Cho đến khi rời khỏi cao ốc, Chu Manh Manh mới yếu ớt hỏi: "Bọn họ... bọn họ chết rồi sao?"
"Không." Sở Qua nói: "Tinh thần bị tổn thương, còn nghiêm trọng hơn cha chị. Trừ phi bọn họ cũng có cao thủ giống như Thu Thu cứu chữa, bằng không đoán chừng phải làm người thực vật một hai năm, thậm chí là nằm cả đời."
Chung Dật nhìn Sở Qua một cái, không nói gì.
Nằm cả đời thì không đến, chữa trị vẫn là có cách... thế nhưng Chung Dật cảm thấy thuật trị thương này của Thu Vô Tế rất hiếm thấy, cũng không phải là nói tìm là tìm được, nằm một năm nửa năm là không tránh được.
Chu Manh Manh ngược lại rất xả hận nói: "Đáng đời. Tốt nhất là không ai cứu được."
Sở Qua quay đầu nhìn sắc mặt của Chung Dật, hỏi: "Cảm thấy bọn tôi ra tay quá ác sao? Không như vậy thì không chấn nhiếp được, tôi cũng hoài nghỉ cho dù như vậy cũng không có tác dụng lớn, đến báo thù cũng rất phiền phức."
"Có tác dụng." Chung Dật lắc đầu nói: "Bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc, cho dù thật sự muốn báo thù, tối thiểu cũng phải làm rõ nội tình của hai người... thực ra nếu như đổi lại tôi là người chủ sự, phần lớn là sẽ không làm nhiều gì cả, Đỗ Liên Phong và Tần Thành Thái cũng không phải là cha của bọn họ, có gì đáng để báo thù chứ?"
Sở Qua nói: "Không có đơn giản như vậy đâu."
"Đương nhiên không" Chung Dật thản nhiên nói: "Trong tập đoàn thiếu đi hai người nói lớn tiếng, thừa cơ hội này sẽ có người tước bỏ lợi ích của bọn họ, đây mới là đạo lý cứng, đây chính là hợp lô gic của bọn họ... mà hai người họ cũng có một vài người mình, sẽ rơi vào xâu xé một trận."
Sở Qua gật đầu nói: "Sau khi xâu xé xong thì sao?"
"Đối với thái độ của chúng ta, tiếng báo thù và tiếng lôi kéo sẽ bắt đầu xâu xé." Chung Dật cười nói: "Trong một tổ chức, chỉ trông chờ vào một loại thanh âm, đánh một đến một, xếp hàng tiễn, khả năng cũng tương đối nhỏ."
Sở Qua: "Ách..."
Sao lại cảm thấy đầu gối trúng một mũi tên, sách của mình trước kia có viết như vậy không...
"Thế nhưng điều này có nghĩa là, một khi quyết định báo thù, đó là sẽ sấm vang chớp giật, chứ không phải là tìm mấy người đến tiên." Chung Dật thở dài nói: "Các cậu vẫn tốt, hai Hồ Lô Oa, bọn họ nhất thời sẽ không mò ra được nội tình của hai người, ngay cả nhà họ Chu bọn họ cũng sẽ tránh né không dám dễ dàng chọc vào... ngược lại cảm thấy tôi muốn chạy mới là thật, bọn họ có thể biết rõ trọng lượng của tôi."
Sở Qua cười nói: "Tôi không tin cậu sẽ sợ như vậy."
Chung Dật mỉm cười nói: "Qua một thời gian, tôi đi đến Ma Đô một chuyến trước."
Sở Qua liền biết hắn có chủ ý, Chung Dật giao du với hai phái hắc bạch nhiều năm như vậy, cũng không phải là lăn lộn vô ích, mẹ cũng cảm thấy hắn tính là nhân vật rất cẩn trọng, làm sao có thể ở thứ này...
Nghĩ đến thái độ vừa rồi của nữ thư ký, phân tích của Chung Dật chắc chắn rất chính xác, đối phương chắc chắn cũng là một đống chuyện hư hỏng, làm sao có thể mọi người đồng tâm hiệp lực, thật sự coi ai cũng là tín ngưỡng ngưng kết... loại chuyện này để lão giảo hoạt Chung Dật đi xử lý là tốt nhất.
Cho dù đối phương thật sự tìm đến cửa, Sở Qua hiện giờ cũng cảm thấy không sợ.
Loại cảm giác khống chế thế giới này, một khi chìm đắm vào, thật sự sẽ phiêu, luôn cảm thấy đối diện cho dù mở ra một sư đoàn đến cũng không đủ chết.
"Cho nên vì sao phải qua khoảng thời gian này mới đi?" Sở Qua hỏi. Chung Dật đứng ở trước xe nghỉ chân nói: "Chưa làm rõ nguyên nhân khiến lão Chu nhảy lầu, tôi không yên tâm"
Chu Manh Manh nói: 'Thật sự không phải là đám người vừa rồi sao?”
Thu Vô Tế nói: "Quả thực không giống, động cơ không đúng, năng lực cũng không giống. Trước kia khi bọn họ tràn đầy tự tin, cũng không cần cố ý che giấu chuyện này, thế nhưng bọn họ lại giống như hoàn toàn không biết chuyện, nhắc cũng không nhắc đến phương hướng này."
Chung Dật trầm tư nói: "Cảm thấy có người thứ ba, ngược lại cảm thấy giống như nhằm vào tôi, suy cho cùng trước tiên là ra tay với tôi, sau khi không có kết quả liền thử kích thích mâu thuân giữa chúng ta và Đỗ Liên Phong... lão Chu thuộc kiểu bị thương phải nằm một chỗ. Thế nhưng tôi mẹ nó... thù nhà của tôi tuy rằng không nhiều, ngược lại cũng có mấy bên, nhất thời không nhớ ra được là bên nào sẽ làm như vậy..."
Chu Manh Manh có chút bất đắc dĩ, cảm thấy ba mình lần này thật sự có thể là bị Chung Dật lừa rồi. Nhưng muốn trách hắn cũng không trách được, suy cho cùng trước kia Chung Dật cũng chạy đôn chạy đáo vào ba mình, còn chạy lên sân thượng đánh nhau với người ta, rất nghĩa khí.
Cô chỉ đành thở dài nói: "Lên xe trước đi, bên ngoài xe nói chuyện cũng không tiện."
Chu Manh Manh lái một chiếc Cayenne màu trắng, mọi người đến đây chính là ngồi xe cô lại, lúc đến sức chú ý không ở đây, lúc này có thời gian rảnh rồi, Thu Vô Tế liền cảm thấy con ếch xanh lớn này còn rất đáng yêu: "Manh Manh, xe ếch xanh này của cậu bao nhiêu tiền?"
Sở Qua vừa tháo mặt nạ xuống, nghe nói vậy lại be mặt: 'Vẫn là đừng hỏi..."
Chu Manh Manh khởi động xe, cười nói: "Cũng là xe nhà dùng thôi, ba mình không cho mình quá thể hiện, ngay cả bản Tur cũng không cho mình lên..."
Sở Qua: "...
[Cũng là xe nhà dùng].
Lại nghe thấy Chu Manh Manh nói tiếp: "Cậu có thích không, tặng cậu một chiếc."
Sở Qua: "I"