Chương 376: Thám tử lừng danh Sở Qua (2)
Chương 376: Thám tử lừng danh Sở Qua (2)Chương 376: Thám tử lừng danh Sở Qua (2)
"Anh đang nghĩ đến Thái Chí Kiên."
Thu Vô Tế cười nói: "Liền cảm thấy anh vẫn đang hoài nghi Thái Chí Kiên... thế nhưng em cảm thấy không có sơ hở gì, em đi xuống đáy mỏ khoáng, cũng không cảm nhận được thân niệm ba động của hẳn, hắn cũng không có năng lực này."
"Thu Thu, có thể em bên đó chưa từng thấy loại tương tự, tư duy sẽ bị hạn chế, thế nhưng anh là người sáng tác." Sở Qua xuất thần nói: "Lực tưởng tượng của anh có thể tương đối huyễn hoặc khó nắm bắt, cũng không nhất định là hợp lý, thế nhưng anh thật sự có thể tưởng tượng ra một vài thứ..."
"Nói nghe thử xem." Thu Vô Tế có chút hứng thú nói: "Nói không chừng em có thể tham mưu nữa."
"Anh đang nghĩ, liệu có liên quan đến sợi dây quan hệ mà Manh Manh nhìn thấy không, thực ra có vài người là có thể thao túng?" Sở Qua nói: "Em xem, Thái Chí Kiên làm điện ảnh đúng không, đạo diễn, điều khiển nhất cử nhất động của diễn viên... sau đó, kéo người ta nhảy xuống..."
Thu Vô Tế: "2"
Anh suy diễn có chút khoa trương rồi, chúng ta tu tiên ó Khôi Lỗi Thuật cũng không chơi như vậy... dùng loại sợi quan hệ hư vô mờ mịt? Vậy còn không vô địch... còn lôi kéo quan hệ với đạo diễn, đạo diễn làm video phim ngắn cũng không phải là túi vải...
Không đúng, chính là bởi vì luôn suy nghĩ theo hướng tu tiên, cho nên tư duy bị hạn chế, nói không chừng điều Sở Qua nghĩ vẫn thật sự là có đạo lý nhất định như vậy?
"Chủ yếu là, anh cảm thấy hắn có động cơ" Sở Qua lẩm bẩm nói: "Chu Manh Manh là vợ hắn, mỏ khoáng này có một phần của hắn đúng không? Thế nhưng chung quy lại mỏ quặng cũng là của lão Chu, lão Chu không thích hắn, Chu Manh Manh lại thích chơi, bằng mặt không bằng lòng với hắn, trước kia hắn không nhất định là có diễn. Cơ hội lần này vừa hay tới... chỉ cần lão Chu chết rồi..."
Thu Vô Tế dần dần trợn tròn mắt.
Sở Qua tiếp tục nói: "Em xem, Chu Manh Manh muốn làm lành với hắn, hắn ỡm ờ liền thật sự làm lành rồi, thế nhưng lão Chu vẫn không coi trọng hắn... vừa hay gặp người ngoài đập phá quán, nếu như lão Chu thật sự chết rồi, chúng ta chỉ sẽ hoài nghi Đỗ Liên Phong, ai cũng sẽ không nghi ngờ hắn... cho nên hắn đặc biệt ra tay vào lúc Chung Dật và Đỗ Liên Phong giao chiến, lừa dối Chung Dật cảm thấy là người của Đỗ Liên Phong, tiếp theo đó liền trở về khống chế lão Chu nhảy lầu... trời mới biết em đã tính toán trước nên bố trí thuật pháp phòng ngự, khiến hắn thất bại trong gang tấc."
Thu Vô Tế hỏi: "Anh vẫn luôn có ngờ Vực này sao?"
"Ngược lại không có nhạy cảm như vậy... nếu như lão Chu thật sự chết rồi, lúc chúng ta đi tìm Đỗ Liên Phong cũng không có lải nhải nhiều lời, đoán chừng sẽ trực tiếp khai chiến muốn giết người, có hiểu lầm gì cũng không có cách nào giải thích được. Nhưng mà lão Chu không chết, Đỗ Liên Phong hẹn gặp Chu Manh Manh, nói một đống lời uy hiếp, ngược lại vừa vặn chứng minh bọn họ không có ý giết chết lão Chu, lần này anh và Chung Dật cũng cảm thấy không đúng..."
Thu Vô Tế nói: "Chung Dật cảm thấy có thể là kẻ thù khác đến báo thù hắn."
"Đúng, ở góc độ của hắn phản ứng đầu tiên chắc chắn là nghĩ đến cái này." Sở Qua lẩm bẩm nói: "Thế nhưng anh lại cảm thấy ở đâu ra nhiều kẻ thứ ba như vậy chứ, liệu có một loại khả năng, kẻ thứ ba chính là ở trong chúng ta hay không? Không thể là Chung Dật, cũng không phải là chúng ta, vậy có thể là ai? Vừa vặn em lại nhìn ra Thái Chí Kiên có dị năng, mà hắn vẫn luôn giấu diếm."
Thu Vô Tế không nhịn được cười nói: "Bị anh nói như vậy, em cũng cảm thấy là hắn rồi."
"Rất nhịp nhàng ăn khớp đúng không?" Sở Qua chống nạnh: "Còn có tình tiết bổ sung chỉ tiết khác nữa."
"Cái nào?"
"Ví dụ như hắn vẫn luôn lôi kéo anh... Bản quyền của anh có bán ra được hay không, hắn không tránh khỏi quá quan tâm rồi, hắn và anh có giao tình này sao? Nếu như Chu Manh Manh nhắc đến như vậy, nói bảo chồng cô ấy giúp đỡ chúng ta một chút, vậy ngược lại cũng bình thường; Chu Manh Manh cái rắm gì cũng không nói, trong đầu chỉ toàn là tặng xe, tặng nhà gì đó, chỉ có bản thân Thái Chí Kiên năm lần bảy lượt chủ động nhắc đến..."
"Không có việc gì mà nịnh bợ săn đón, không phải kẻ gian thì là đạo chích? Liệu có nghi hàng xóm trộm búa chút không?"
"Cộng thêm hắn không nên quen thuộc đối với mỏ khoáng đó như vậy." Sở Qua nói: "Anh có thể là nghi hàng xóm trộm búa, thế nhưng trước khi nguyên nhân lão Chu nhảy lầu chưa được làm rõ, cẩn thận suy đoán thế nào cũng không quá, bằng không còn sẽ có lần nữa."
Thu Vô Tế gật đầu tán thành: "Anh định làm thế nào? Bức hắn lộ ra sơ hở ư?
"Nếu như thật sự là hắn, vậy thì hắn nhất định sẽ tự mình lộ ra sơ hở." Sở Qua cười nói: "Hôm nay lão Chu nói rồi, muốn bán mỏ khoáng cho quốc gia... thừa dịp đám người Đỗ Liên Phong còn chưa lên máy bay, còn tồn tại khả năng cuối cùng, đêm nay chúng ta chú ý một chút, nói không chừng có thu hoạch."
Thu Vô Tế ngẩng đầu suy nghĩ một lúc, cảm thấy phân tích của Sở Qua càng lúc càng có đạo lý, không khỏi nhẹ giọng thở dài nói: "Bản toạ có thể phán đoán, linh khí của mỏ khoáng này nhiều nhất là năm năm nữa sẽ tiêu tán hết, nực cười một đám người chạy theo như vịt, dùng hết bụng dạ..."
Hai người nhìn nhau một cái, cũng cảm thấy thật châm biếm.