Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 378 - Chương 378: Mạng Treo Sợi Tóc (2)

Chương 378: Mạng treo sợi tóc (2) Chương 378: Mạng treo sợi tóc (2)Chương 378: Mạng treo sợi tóc (2)

Sở Qua đang muốn nói gì đó, điện thoại vang lên âm thanh báo, mở ra xem, là tin nhắn của Chung Dật: "Nhóm người Đỗ Liên Phong đặt một máy bay vào hơn bảy giờ, còn một tiếng nữa để đi, tôi vẫn luôn theo dõi, không có yêu thân gì."

Sở Qua trả lời: "Biết rồi. Nói với lão Chu bọn họ chưa?"

"Ừm, cũng nói rồi."

Sở Qua nhìn câu này cũng trầm mặc mấy giây, thấp giọng nói với Thu Vô Tế: "E rằng chúng ta tốt nhất đừng ăn cơm, anh đề nghị đi bệnh viện ngồi đi."

Thu Vô Tế sửng sốt: "Trời còn chưa tối, anh dám?"

"Cẩn thận không có hại, chúng ta cũng không thiếu một bữa cơm."

Thu Vô Tế chấp nhận, kéo Sở Qua mau chóng vụt đi.........

Trong bệnh viện, Chu Manh Manh chăm sóc cha một ngày, có chút mệt mỏi đấm đấm lưng.

Mẹ bị bệnh mất sớm, Chu Manh Manh vẫn luôn là tiểu công chúa được lão Chu cưng lên tận trời, còn thật sự chưa chăm sóc người bệnh, bây giờ mới biết hoá ra chăm người bệnh mệt như vậy.

Thế nhưng mệt hơn nữa cũng vẫn vui, ba không sao là tốt nhất. Ba còn phải bán mỏ khoáng nát đó đi, sau này càng không sao nữa rồi, chông cũng có ý muốn làm lành, có thể vui vẻ chung sống, sinh hai đứa con béo mập, nhất định rất đáng yêu.

Đang nghĩ xem em bé sẽ đặt tên là gì, bụng lại reo lên, đói quá...

Thái Chí Kiên ở bên cạnh nói: "Anh đến chăm sóc ba, em đi ăn cơm trước đi"

Chu Manh Manh lắc đầu: "Anh đi ăn đi, thuận tiện mang cho em và ba một phần."

"Cũng được." Thái Chí Kiên cũng không kiên trì, quay người rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn dặn dò vệ sĩ: "Đừng lười biếng, bảo vệ Chu tổng và tiểu thư."

Hắn một đường ra khỏi hành lang, trước tiên đi đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang, mở ra một cánh cửa rồi đi vào.

Nhìn như đi vào nhà vệ sinh rất bình thường.

Thế nhưng nếu như có người nhìn thấy, thì sẽ phát hiện hắn căn bản không ngồi trong bồn cầu, mà là đang làm một chuyện vô cùng quỷ dị.

Hắn giật một đoạn giấy vệ sinh, vò thành hình mũi tên, đặt ở trên hộp.

Sau đó đi ra một bước, dường như đang điều chỉnh cự ly, cho đến khi cảm thấy không sai biệt lắm, hẳn hơi ngồi xổm xuống, ngửa ra sau dựa vào tường, †ư thế cực kỳ cổ quái, hình như đang mô phỏng bộ dạng dựa lưng vào giường.

Cho đến khi tất cả nhìn đã xấp xỉ rồi, trong mắt Thái Chí Kiên dần dần loé lên vòng xoáy kỳ quái, bỗng nhiên quay người năm lấy mũi tên bằng giáy vệ sinh đã đặt sẵn trên hộp lúc nãy, mau chóng đâm vào cổ mình.

Trong phòng bệnh ở một đầu khác của hành lang, lão Chu dựa vào giường bệnh đang cười ha ha nói chuyện với con gái, bỗng nhiên thần sắc đại biến quay người, vồ lấy con dao gọt hoa quả ở trên tủ đầu giường, trực tiếp đâm vào cổ mình.

Chu Manh Manh đâu có phản ứng kịp, trong nửa giây mũi dao đã đến yết hầu.

Một cánh tay đột ngột từ đâu đưa ra, nắm lấy cổ tay ông ông, tiếp đó xuất hiện cả thân hình của Thu Vô Tế.

Nàng ẩn thân ở đây, vừa rồi quan sát mấy phút đồng hồ mà thôi.

Lão Chu hoảng hồn ném con dao đi: "Không phải là tôi làm! Có người muốn giết tôi! Có người muốn giết tôi."

Chu Manh Manh cũng ngây ngốc: "Thu Thu... đây... đây là xảy ra chuyện gì?

Thái Chí Kiên cũng hốt hoảng từ trong nhà vệ sinh chạy vào, dồn dập hỏi: "Sao vậy, sao vậy?" Sau người truyền đến tiếng cười: "Lão Tần, anh diễn kịch câm rất hay, sao không diễn thêm chút nữa?"

Thái Chí Kiên bỗng nhiên dừng bước, thần sắc xanh lè nhìn về phía sau người.

Sau người hiển hiện hư ảnh, chậm rãi biến thành hình người hoàn chỉnh.

Sở Qua.

Thuật ẩn thân học của mẹ, không dùng để nhìn trộm ai tắm rửa, lại dùng để theo dõi một tên đàn ông đi WC, Sở Qua cũng còn chưa kịp kêu một tiếng xúi quẩy, đã nhìn thấy màn diễn xuất đặc sắc tuyệt luân rồi.

Trong tay hắn ném ra một chiếc điện thoại, cười nói: "Tôi chụp lão Tần đi vệ sinh, chị Manh Manh có muốn xem không?"

Còn chưa dứt lời, trong tay liền có cảm giác không nghe sai khiến, Thái Chí Kiên đã hung dữ lao tới ý đồ muốn cướp điện thoại.

"Phách" một tiếng, Thu Vô Tế không biết từ lúc nào đã loé thân đến trước mặt hẳn, một cái tát trút xuống khiến hẳn xoay tròn tại chỗ giống như con quay.

Sở Qua cười nói: "Muốn ở trước mặt bạn gái tôi đánh tôi à... nghĩ nhiều rồi..."

Thái Chí Kiên loạng choạng vài bước, hơi thở hổn hển, ngược lại khôi phục lại bình tĩnh.

Hắn nhìn hai cha con lão Chu trợn mắt há miệng, lại nhìn Sở Qua, chậm rãi hỏi: "Sao cậu lại bắt đầu hoài nghỉ tôi? Theo lý mà nói năng lực của tôi không thể bị cậu phát hiện."

Sở Qua trầm mặc một lát, thần sắc cổ quái nói: "Nếu như nói là xuất phát từ năng lực suy diễn của tác giả... anh có tin không?"
Bình Luận (0)
Comment