Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 379 - Chương 379: Cắt Nhân Quả (1)

Chương 379: Cắt nhân quả (1) Chương 379: Cắt nhân quả (1)Chương 379: Cắt nhân quả (1)

Khả năng khác là phân tích suy luận, thế nhưng dùng sợi dây liên hệ để thao túng đối phương, đây thật sự là hoàn toàn không thể dựa vào bất kỳ chứng cứ nào để suy diễn ra được.

Hơn nữa còn suy diễn sai.

Thái Chí Kiên cũng không phải là giống như thao túng con rối để thao túng người khác, mà là khiến người khá làm động tác giống hệt mình.

Thực ra Sở Qua cảm thấy rất xấu hổ, cảm thấy Thu Thu đang cười mình, liền bổ sung thêm một câu: "Hoài nghi anh có vấn đề là tôi suy diễn, không có chứng cứ, thế nhưng tôi có thể khẳng định là, nếu như là anh, xảy ra chuyện chắc chắn là thời gian lão Chu nằm viện.

Thái Chí Kiên lạnh lùng nói: "Vì sao?"

"Hiện giờ là cơ hội tốt nhất, tỉnh thần lão Chu đã bị thương từ trước, rất dễ lừa gạt cảnh sát và bệnh viện rằng đây là do tinh thần gặp vấn đề gây nên. Nếu như lão Chu không bị thương, còn bỗng dưng xảy ra chuyện, cảnh sát sẽ liều mạng điều tra người bên cạnh, Lâm Vũ Dương có năng lực khiến người ta nói thật cũng không phải là bí mật gì cả, không biết chừng còn lòi đuôi."

Thái Chí Kiên giêu cợt cười nói: "Thương tích của ông ấy cũng không phải là mấy ngày là khỏi, lẽ nào cậu ngày nào cũng ngồi ở bên cạnh tôi xem tôi đi vệ sinh sao?"

"Chuyện này có chúng ta và Đỗ Liên Phong tham gia, có thể khiến cảnh sát cho rằng nơi này có dị năng ảnh hưởng chứ không phải là vấn đề tinh thần, anh cần có một người cõng nồi khác, Đỗ Liên Phong gia hoả đó lên máy bay lúc hơn bảy giờ... thừa thời gian này vu cho Đỗ Liên Phong bọn họ sau khi giết người lên máy bay bỏ trốn, là phương hướng che giấu tốt nhất, bỏ qua cơ hội này, cũng không có người đội nồi tốt như vậy nữa rồi"

Thái Chí Kiên trâm mặc một lúc nói: "Lợi hại. Tôi chỉ vô thức cảm thấy đây là cơ hội cuối cùng, không ngờ rằng trong mắt người có lòng quả thực tương đương với tính toán thời gian..."

Chu Manh Manh không thể tin được nhìn Thái Chí Kiên, hai tay siết chặt mép giường, người cũng đang run rẩy.

Thái Chí Kiên thở dài một tiếng: "Sở Qua, hà tất phải vậy? Tôi cũng không đối xử tệ với cậu, cậu cũng nói rồi, tôi quả thực vô sự mà ân cần... chúng ta rõ ràng có thể hợp tác rất tốt, cậu thật sự không muốn bản quyền cải biên?” "Muốn, nằm mơ cũng muốn." Sở Qua chậm rãi nói: "Thế nhưng tôi càng muốn yên tâm thoải mái hơn, cho dù cả đời này cũng không có cách nào cải biên được."

Thái Chí Kiên lạnh lùng nói: "Người thông minh như cậu, lại có niềm tin ngu ngốc như vậy... an tâm thoải mái? Ha ha..."

"Thái! Chí! Kiên!" Chu Manh Manh bỗng nhiên nổi giận nhảy dựng lên, cắt dứt lời nói của hắn: "Nhà tôi có chỗ nào có lỗi với anh, mà anh phải làm như vậy! Vì mỏ khoáng đó? Chỉ cần sống tốt qua ngày, mỏ khoáng đó vốn chính là của anh"

"Bây giờ sắp bán rồi, không phải sao?"

"Trước đó anh..."

Thái Chí Kiên thản nhiên cắt đứt nói: "Tôi và cô kết hôn rồi, ông ta rõ ràng không có con trai, vẫn không để tôi đảm nhiệm, lúc đó tôi biết chỉ cần ông ta còn sống, vậy thì chính là của ông ta. Đợi biến thành của tôi, vậy thì không biết đến ngày tháng năm nào."

Chu Manh Manh không thể tin được nói: "Cho nên anh không có tâm tư chung sống với tôi nữa, bắt đầu chơi bời khắp nơi?"

"Thực ra tôi ngược lại không phải thích chơi bời." Thái Chí Kiên nói: "Tôi chơi bời, ngược lại là để xua tan cảnh giác của ông ấy, khiến ông ấy cảm thấy tôi không có hứng thú gì với đồ của nhà các người. Ông ta cũng biết, ngay cả công ty điện ảnh cũng là ông ta mở giúp tôi, vì sao lựa chọn công ty điện ảnh? Thế giới phồn hoa, ông ấy đang khảo nghiệm, thế nhưng cuộc khảo nghiệm này rất thú vị, tôi cũng không biết ông ta muón nhìn thấy tôi chơi bời hay là không chơi bời."

Chu Manh Manh nhìn cha mình.

Lão Chu vẫn luôn cảm thấy giống như con rối bị chơi qua chơi lại, lúc này an tĩnh dựa vào đầu giường, ánh mắt có chút thâm sâu nói: "Tôi đúng là khảo nghiệm cậu, thế nhưng là cha của Manh Manh, tôi đương nhiên hi vọng nhìn thấy cậu không chơi bời. Rất đáng tiếc, tâm lý âm u của cậu nghĩ đến một con đường hoàn toàn ngược lại, lại cho rằng chơi bời mới có thể xua tan cảnh giác của tôi... nói thực, đến giờ tôi mới biết cậu lại còn có thể nghĩ như vậy, ha... tôi đối với con rể của mình cho dù không thích, lại có thể có rắm gì cảnh giác!"
Bình Luận (0)
Comment