Chương 380: Cắt nhân quả (2)
Chương 380: Cắt nhân quả (2)Chương 380: Cắt nhân quả (2)
Ông lắc đầu, thở dài nói: "Tư duy giữa người với người luôn có chênh lệch, thật sự là chênh lệch còn lớn hơn cả tư duy giữa người với chó."
Thái Chí Kiên thờ ơ nói: "Không có khác biệt, dù sao bất kể là làm thế nào, ông cũng sẽ không giao mỏ khoáng cho tôi."
Lão Chu hỏi: "Là bởi vì linh khí của mỏ khoáng đó, hay là bởi vì giá trị của sản nghiệp."
"Đêu có." Thái Chí Kiên thản nhiên nói: "Tôi cũng là một người dị năng, tôi cũng nghĩ đến phần nhiều là linh khí... nực cười là ông ngồi trên bảo địa, lại không điều tra tốt, coi là Tử Sa Khoáng mà khai thác, còn làm ấm bán cho người †a, quả thực là nực cười." "Người nực cười là cậu." Lão Chu chậm rãi nói: "Mỏ khoáng đó căn bản không có cái gọi là nguồn gốc linh khí, linh khí đã đang dần dần tiêu tán, chẳng được mấy năm nữa là không còn..."
Sắc mặt của Thái Chí Kiên cuối cùng cũng thay đổi.
Hắn đứng ở đây lâu như vậy, ngược lại cũng không phải là để nói chuyện phiếm.
Mà là đang tận lực khống chế sợi quan hệ của mỗi một người bên cạnh, tranh thủ cơ hội chạy trốn.
Đến lúc này hắn bỗng nhiên xông ra ngoài, cả căn phòng ngay cả cha con lão Chu và các vệ sĩ chặn ngoài cửa toàn bộ đều ngã quy theo hướng chạy của hắn, giống như một mảnh mạch tuệ.
Thái Chí Kiên liền thừa cơ chen ra, đoạt đường mà chạy. Nhưng mà hai người Thu Vô Tế và Sở Qua vẫn sừng sững bất động, lạnh lùng nhìn dáng vẻ chạy trốn của hắn, bỗng nhiên loé thân lên, Sở Qua đã chặn ở trên hành lang.
Thái Chí Kiên nghiến răng một cái, ấn vào bệ cửa sổ bên cạnh hành lang, liền muốn trực tiếp lộn ra ngoài.
Nhưng bỗng nhiên lại lảo đảo một cái, cả người bị dán vào bệ cửa sổ, theo quán tính cực lớn khiến thân trên của hẳn lao ra, suýt chút nữa thì trực tiếp xông ra ngoài cửa.
Xảy ra chuyện gì?
Thái Chí Kiên ngạc nhiên nhìn lại, lại thấy Chu Manh Manh điên cuồng nhảy lên, tay chân vung lên loạn xạ trước mặt mọi người, vừa khóc vừa nói: "Cho anh kéo dây của người khác! Cho anh kéo dây của người khác! Chém đứt hết! Chém đứt dây của anh, hu hu hu!"
Giống như trò chơi kéo co, bỗng nhiên dây bị đứt, lực tác dụng đương nhiên sẽ khiến hắn nhào về phía trước...
Người khác ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy những sợi dây này, muốn tác dụng cũng không tác dụng được, nhưng mà vợ của hẳn lại nhìn thấy.
Thế nhưng không những nhìn thấy, còn cắt đứt hết.
Trong lòng Sở Qua bỗng nhiên dâng lên một ý niệm, hai người này ở cùng nhau, thật ra là tự nhiên xung đột, một người khống chế dây, một người cắt dây...
Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ là, hắn phát hiện mình hình như không quen biết Thái Chí Kiên nữa... người này là ai, vì sao mình phải chặn hẳn? Thậm chí thân hình của Thái Chí Kiên lại cũng bắt đầu có ảo giác mơ hồ.
Trong lòng Sở Qua nhảy dựng lên, còn không đợi nghĩ ra nguyên nhân, bên đó Thu Vô Tế đã lao nhanh đến ngăn cản Chu Manh Manh: "Manh Manh, đừng cắt nữa, cậu sẽ cắt chết hắn đấy."
Chu Manh Manh tức giận thở hồng hộc mà khóc: "Mình cắt mấy sợ dây thì làm sao cắt chết hắn được, thật sự cắt chết hắn mới tốt."
Thu Vô Tế có chút kinh diễm nhìn †ay của Chu Manh Manh, thấp giọng nói: "Cậu còn cắt nữa, tất cả mối quan hệ trên đời này của hắn đều bị cắt đứt, đó chính là một người không tồn tại... mình không biết đây có phải là sẽ dân đến cái chết thật sự hay không, thế nhưng có thể sẽ dân đến cái chết mang tính xã hội, tất cả người quen đều quên hắn, trong ký ức không có sự tồn tại của người này." Chu Manh Manh ngay cả khóc cũng quên, có chút sững sờ nhìn tay của mình.
"Nếu như nói theo hướng càng huyền bí hơn... Manh Manh, cậu đây là cắt nhân quả." Trong lòng Thu Vô Tế lại có chút cảm giác rung động, lẩm bẩm nói: "Đây là năng lực của thần tiên."
Chu Manh Manh giật giật khoé miệng, lẩm bẩm: "Vậy... vẫn là bỏ đi..."
Sở Qua cầm điện thoại: "Vũ Dương, thị dân nhiệt tình báo cảnh sát..."
Lâm Vũ Dương: "Mẹ nhà cậu, lão tử không dễ dàng gì mới được nghỉ phép."
Sở Qua hiểu được thuật múa rối và cắt nhân quả của đôi vợ chồng này, có chút than thở: "Đừng nghỉ nữa, chuyện này tuyệt đối khiến cậu không uổng công đi chuyến này."