Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 381 - Chương 381: Thiện Quả (1)

Chương 381: Thiện quả (1) Chương 381: Thiện quả (1)Chương 381: Thiện quả (1)

Chu Manh Manh rất nhanh đã bị đưa đến đồn cảnh sát.

Sở Qua đang đem hình ảnh chụp trong nhà vệ sinh gửi cho Lâm Vũ Dương.

Có thứ này rồi, đủ để đóng đỉnh được Thái Chí Kiên rồi, mưu sát không thành, không biết là mấy năm?

Lâm Vũ Dương nhìn thấy có chút kinh hãi: "Loại năng lực này... nếu như hắn thật sự thuộc kiểu giết người làm thú vui, thật sự không biết có bao nhiêu người phải chết không rõ nguyên nhân, căn bản là không phá được án."

Sở Qua cũng cảm thấy, trừ phi có năng lực tương tự như Chu Manh Manh, tối thiểu nhìn thấy sợi dây đó, mới có thể phá án được, hắn có thể suy diễn cũng là bởi vì Chu Manh Manh nói có sợi dây. Bằng không cho dù bảo những SSS như cha mẹ hắn đến, năng lực không ăn khớp cũng chắc chắn là không nhìn ra vấn đề ở đâu.

Thái Chí Kiên chỉ là một ví dụ nhỏ, thực ra còn có nhiều điều cổ quái khác nữa? Sở Qua cảm thấy nếu như mình muốn giết người, làm kiểu đi vào thế giới trong sách bảo ngọn lửa nhỏ giết người, người khác cũng không thể tra ra được... hoặc là trực tiếp bắt nhốt ở trong đó là xuong chuyện, người khác còn cho rằng mình xuyên không là đãi ngộ nhân vật chính nữa...

"Khó a" Lâm Vũ Dương thở dài châm một điếu thuốc.

"Bệnh viện cấm hút thuốc." Cô y tá ở bên cạnh trợn mắt nhắc nhở.

Lâm Vũ Dương hậm hực thu điếu thuốc lại...

"Mời đeo khẩu trang."

Thái Chí Kiên đeo khẩu trang, tiếp tục thở dài nói: "Khó a..."

Sở Qua nhìn thấy Lâm Vũ Dương đáng yêu như vậy, cười nói :“Hiện giờ không than thở chuyện đề bạt nữa sao?"

"Qua cũng qua rồi còn có thể thế nào nữa? Còn phải xoắn xuýt bao lâu nữa." Lâm Vũ Dương cười nói: "Cấp trên cũng cần thành tích, vẫn là phải dựa vào đám người dưới chúng tôi, chỉ cần đừng ngồi không mà hưởng ngáng chân tôi, vậy vẫn là tôi nói là được."

"Không khác gì với đề bạt chính thức cả?"

"Haizz, cậu bớt chọc ghẹo vài câu thì sẽ chết sao?" Lâm Vũ Dương liếc xéo hẳn nói: "Cậu thì sao? Tôi nghe nói các cậu cũng có "đề bạt", Trường Ước, Đại Thần Ước, Bạch Kim Ước... cậu bây giờ chính là tiểu phá ước bình thường nữa sao?"

Sắc mặt Sở Qua cứng ngắc nói: "Chuyện, chuyện của tác giả, có thể gọi là đề bạt sao? Tôi sáng tác theo lòng của tôi, những thứ đó quá dung tục."

"Pi" Lâm Vũ Dương lười nói chuyện vớ vẩn với hắn, đều là người thế tục, ai không biết ai chứ...

Mắt hắn len lén nhìn Chu Manh Manh ở trong phòng bệnh đang ghi lời khau với cảnh sát, đè thấp thanh âm nói: "Theo như cậu nói, năng lực của mỹ nữ này mới khủng bố, thật sự có thể giết người vô hình là cô ấy mới đúng, tôi bây giờ có chút xoắn xuýt, không biết có nên báo cáo với cấp trên về nhân vật nguy hiểm này không, để cấp trên phái người theo dõi." Sở Qua cũng đè thấp thanh âm nói: "Cái này có thể bán chút thể diện không, coi như tôi giúp các cậu canh chừng... người ta vừa mới trong hoàn cảnh chồng giết cha, thảm muốn chết rồi, còn phòng người ta như phòng trộm, nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên. ."

"Này, cậu có bạn gái, cũng đừng nghĩ đến vài chuyện không nên đó."

"Không có chuyện đó... cậu không cảm thấy khó chịu sao?"

Lâm Vũ Dương trầm mặc một lát, vân là thở dài nói: "Nói thật, đồng tình tâm của chúng tôi sớm đã ăn mòn hết rồi... quá nhiều kẻ ác giả vờ dáng vẻ đồng Tình dụ người, sau đó..."

"em..."

"Bỏ đi, tôi cũng cảm thấy cô ấy rất đáng thương. Nếu cậu đảm bảo, để ý nhiều hơn là được, cũng đừng để đến lúc bị lừa rồi lại tới tìm tôi khóc lóc."

"Ừm, biết rồi."

Cảnh sát thu đội trở về, Sở Qua đi vào phòng bệnh, Chu Manh Manh dựa vào người Thu Vô Tế, hai người còn có chút vô thần.

Đả kích đối với cô ấy hôm nay thực sự quá lớn.

Thật không dễ dàng gì mới muốn làm lành chung sống với chồng, còn mong chờ có hai em bé béo mập, không đến mấy phút đồng hồ mà trời long đất lở, biến thành như vậy.

Dáng vẻ thường hay không tim không phổi cười hi hi cũng không thấy nữa, cả người giống như mất hồn vậy.

Sở Qua nghĩ đến Trương Kỳ Nhân lúc bị báo cáo, Lâm Vũ Dương vừa đề bạt đã bị chen, lúc đó bọn họ đều tiêu tuy như vậy. Chỉ không biết sau này Chu Manh Manh sẽ hắc hoá giống như Trương Kỳ Nhân, hay là vượt qua được giống như Lâm Vũ Dương.

"Thu Thu-' Chu Manh Manh thấp giọng nói: "Cậu nói xem có phải là mình tự làm tự chịu không?”

Thu Vô Tế "hử" một tiếng: "Liên quan gì đến cậu?"

"Con người mình, thích mới lạ, thích chơi, thích soái ca, lại không có kiên nhãn." Chu Manh Manh cười khổ một cái, nói: "Mình cũng không biết lúc trước vì sao lại lựa chọn kết hôn với anh ta, có thể lúc đó anh ta lời ngon tiếng ngọt nói hay lắm? Cũng có thể lúc đó mình thấy anh ta đặc biệt đẹp trai... nếu nói mình thích anh ta nhiều hơn, vậy cũng không phải... cho nên có phải bởi vì mình không có thật lòng hay không, đổi lại cũng tự nhiên thành giả dối..."
Bình Luận (0)
Comment