Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 382 - Chương 382: Thiện Quả (2)

Chương 382: Thiện quả (2) Chương 382: Thiện quả (2)Chương 382: Thiện quả (2)

Thu Vô Tế lắc đầu: "Anh ta từ đầu tiếp cận cậu chưa chắc đã vì có tâm tư tốt gì đó, nhiều nhất nói là tình cách của cậu bị người khác lơi dụng, chứ không phải là cậu tạo thành, thực ra găp phải người như anh ta như vậy, cậu càng thật †âm, ngược lại sẽ tổn thương càng nặng, anh ta sẽ không vì cậu tốt bao nhiêu mà thay đổi tính cách..."

Chu Manh Manh cười khổ nói: "Cho nên ngược lại bởi vì mình không tim không phổi, bị tổn thương cũng không nặng như vậy?"

Thu Vô Tế nói: "Chí ít cậu bây giờ không đòi sống đòi chết, vẫn được."

"Cậu sao lại bỗng nhiên có vẻ nhìn quen kiểu tang thương này vậy Thu Thu... trước kia cậu hỏi mình một đống vấn đề như vậy..."

Thu Vô Tế nhức đầu, không biết nói thế nào... nàng thật sự thường thấy cảm tình của người khác, tốt có xấu có, mỹ mãn có, bi thương có, mục đích riêng có, cung đấu liên hoàn cũng có, quá nhiều... thế nhưng lúc đến lượt mình, lại giống như tay mơ, một vạn năm sống cũng vô ích.

Ngược lại nàng cảm thấy Chu Manh Manh như vậy sẽ thoát ra tương đối nhanh, chỉ cần để cô ấy gặp được một soái ca khác vừa mắt, vậy cuộc sống mới cũng đến rồi... đừng là Sở Qua là được.

"Thu Thu, hình như mình thật sự không có bao nhiêu thương tâm, cũng chỉ là có phẫn nộ, vô cùng, vô cùng tức giận..." Chu Manh Manh mềm yếu dựa vào lòng nàng, thấp giọng nói: "Hiện giờ mình cảm thấy rất mệt, vô cùng mệt, không biết làm sao..." "Cậu vừa nãy ở dưới tình huống phân nộ quá độ đã tiêu hao hết năng lực, cắt nhân quả là dễ dàng như vậy sao? Không phản phệ khiến cậu tự mình chơi mình là khá lắm rồi" Thu Vô Tế thở dài nói: "Cậu xem hiện giờ phải nằm viện không phải là ba cậu, mà là cậu."

Chu Manh Manh: "..."

Cô thần trí mù mờ, chậm rãi nhắm mắt lại, rơi vào mê man.

Thu Vô Tế đưa tay ra điểm vào mi tâm của cô, võ về hồn hải gần như cạn kiệt của cô, đặt cô nằm trên giường, quay đầu hỏi vệ sĩ bên cạnh: "Cái này nằm viện phải làm thủ tục không? Đi làm cho tiểu thư của các anh đi, đoán chừng chỉ là hôn mê tâm năm bảy ngày thôi."

Lão Chu vẫn luôn dựa vào giường bệnh lặng lẽ nhìn hai người nói chuyện, cho đến lúc này mới thở dài nói: "Cảm ơn"

Sở Qua nói: "Đừng khách khí... đúng rồi, cháu cũng không khách khí với bác nữa, cháu có chuyện muốn nhờ bác giúp."

"Hả?" Sở Qua vẫn luôn "tiên phong đạo cốt" bỗng nhiên ném ra một câu như vậy, lão Chu ngược lại bị làm cho dở khóc dở cười: "Cậu nói đi, bất kể là khó khăn nhường nào, tôi cũng liều mạng giúp cậu xử lý ổn thoả."

"Nghĩ đi đâu vậy, đâu có chuyện nghiêm trọng như vậy chứ." Sở Qua cười nói: "Cháu là vừa rồi mới nghe Thái Chí Kiên nói, công ty điện ảnh của anh ta cũng là do bác giúp đỡ khởi nghiệp à?"

"Đúng." lão Chu nghe vậy hiểu ý nói: "Cho nên là muốn tôi giúp cậu làm bản quyền sao?"

"Dạ, có khó lắm không? Suy cho cùng mọi người cũng không phải là thật sự làm điện ảnh..."

"Chúng tôi không làm, thế nhưng vẫn có cách." Lão Chu cười nói: "Năm xưa những công ty điện ảnh đó, thích lôi kéo ông chủ mỏ quặng đầu tư, lúc đó à, trong lòng bọn họ cảm thấy chúng tôi thô tục, chỉ là nhìn trúng tiền của chúng tôi nên mới đi tìm chúng tôi, sau này tìm ít hơn... thực ra bây giờ bọn họ vẫn còn rất hoài niệm chúng tôi."

Sở Qua sửng sốt: "Hả? Vì sao?"

"Bởi vì bây giờ xí nghiệp internet, nào thì lưu lượng, nào thì số liệu, nào thì doanh thu, nào thì thị trường, tất cả còn tinh thông hơn bọn họ, nội dung sáng tác cũng bị can thiệp lung tung. Không giống chúng tôi, biết mình không hiểu, tôn trọng văn hoá, sẽ không tuỳ tiện khoa tay múa chân, nhiều nhất là cần nữ diễn viên..." Sở Qua: "Phụt..."

"Thực ra cái này của các cậu, không quá dễ bán cho mấy công ty có sức ảnh hưởng lớn." Lão Chu lại rất hiểu nói: "Một IP nhiệt mấy năm trước, cái gì rách nát cũng bán ra mấy trăm vạn đến ngàn vạn, từ khi IP nhiệt hạ xuống, trong tay tư bản tôn đọng bản quyền văn học mạng cũng sắp cho chuột ăn rồi, bây giờ đương nhiên là ảm đạm rất nhiều, có tốt hơn nữa cũng phải suy xét nhiều."

Sở Qua: "emmm..."

"Một cái khác, là công ty đó của các cậu tương đối mạnh, không dễ quan hệ... ừm được rồi, cái này không nói với cậu nữa, sợ cậu bị hài hoà." Lão Chu vung tay, khí thế hùn hồn nói: "Bất kể nói thế nào, ngành này tôi quen không ít người, chuyện này cứ để tôi, nếu như tìm một xưởng nhỏ cho cậu cũng tính là mất mặt lão Chu tôi."
Bình Luận (0)
Comment