Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 383 - Chương 383: Vì Anh Rơi Xuống Phàm Trần (1)

Chương 383: Vì anh rơi xuống phàm trần (1) Chương 383: Vì anh rơi xuống phàm trần (1)Chương 383: Vì anh rơi xuống phàm trần (1)

"Làm bộ dạng có khí thế như vậy, cơm cũng không mời người ta ăn một miếng, về nhà còn phải gọi taxi."

Trong quán mì thịt bò, Sở Qua tức giận nói.

Bố trí ổn thoả cho Chu Manh Manh ở bệnh viện, hai người về nhà đã là hơn tám giờ tối rồi, hai người bụng đói cồn cào liền ăn mì ở tiệm mì ngoài cổng. Sở Qua cảm thấy từ khi gặp phải những chuyện này, những ngày tháng tốt lành ở nhà ăn cơm Thu Thu nấu đã không còn nữa, số lần ăn bên ngoài và mì thịt bò tăng lên gấp nhiều lần, thịt bò trong miệng cũng không có hương vị...

Chuyện lần này cũng quả thực là nhiều mắt xích, mỗi một khâu đến bây giờ toàn bộ đều nghỉ dài hạn hết rồi, mới tính là tất cả đều kết thúc.

Tuy rằng để lại cái đuôi của Đỗ Liên Phong và tập đoàn gì kia không thu, dù sao Chung Dật cũng tạm thời gánh được, bản thân hai người cũng là bởi vì Chu Manh Manh xảy ra chuyện, nên không trực tiếp nhân quả gì cảm coi như qua được một đoạn rồi.

Cảm giác tất cả đều kết thúc rồi vẫn là rất thoải mái, chuyện đè nén trong lòng cũng tán hết, có thể thoải mái sống qua ngày rồi... có điều mọi người cũng không cười được, nhìn sản nghiệp của người khác bị tranh đoạt, con rể giết bố vợ, vợ chồng phản bội... luôn cảm thấy tâm tình có chút áp lực.

Thu Vô Tế vốn dĩ vạn năm chìm nổi nhìn hết nhân thế, hiển nhiên vẫn còn thiện cảm ơn Sở Qua, một bữa cơm cũng không nói chuyện gì, ăn xong thì lặng lẽ về nhà, đứng ở bên cửa sổ ngắm trăng.

Trăng vẫn tròn.

Sở Qua nhìn tư thái đó, nghĩ đến Thu Vô Tế ở trong sách.

Dị thế mà độc lập như vậy. .

"Sao vậy" Hắn ôm lấy nàng từ đằng sau, thấp giọng hỏi: "Em đối với những chuyện này, không nên có bao nhiêu cảm xúc mới đúng chứ..."

"Bởi vì em đang bị anh ôm ở trong lòng, nhưng ngay cả một chút chống đối cũng không có, còn rất cao hứng vì anh ngay lập tức quan tâm đến em."

"Ách.' Sở Qua lại nhất thời không hiểu lời hắn hỏi và câu trả lời của nàng có mối liên quan gì.

"Hiện giờ em là một cô gái đang yêu đương..." Thu Vô Tế nhìn trăng sáng, cười tự giêu nói: "Không phải là Thu Vô Tế tâm lặng như nước đó."

Sở Qua lại bị lời nói này làm cho xuất thần, có chút ngây dại.

Đã vì anh, rơi vào phàm trần.

" Sở Qua, trước kia em có vài lời là an ủi Manh Manh, bao gồn cả vài lời Manh Manh nói thực ra cũng không phải là thật lòng, có thể sau khi cô ấy tỉnh lại cũng sẽ hiểu ra được."

"Cái nào?"

"Manh Manh nói cô ấy không thích Thái Chí Kiên, em cũng nói bản thân Thái Chí Kiên không có ý tốt." Thu Vô Tế thở dài nói: "Thế nhưng thực ra đây là không nói được."

Linh quang của thám tử lừng danh Sở Qua trước kia đều biến mất rồi, vẫn là không nằm bắt được tâm tư của Thu Vô Tế: "Vì sao lại không nói được?” "Bởi vì Manh Manh có thể nhìn thấy sợi tình yêu... nếu như giữa hai người không có tình yêu, Manh Manh sớm sẽ biết, làm sao phải suy nghĩ đến việc làm lành chung sống nữa chứ? Nếu sẽ suy nghĩ, nói rõ là Manh Manh biết hai người họ có sợi tình yêu, cũng có thể nói là sợi tình yêu này nối lại kỳ vọng của Manh Manh với tương lai."

Sở Qua hít một hơi thật sâu nói: "Có đạo lý."

"Có lẽ sợi cũng có phân chia đậm nhạt." Thu Vô Tế buồn bã nói: "Manh Manh nói cô ấy không biết vì sao lúc trước lại lựa chọn kết hôn với Thái Chí Kiên, thực ra nguyên nhân rất đơn giản, hiển nhiên bởi vì lúc trước hai người yêu nhau đủ sâu đậm, lão Chu phản đối cũng vô dụng... lúc đó có thể là câu chuyện thoại bản rất không tệ."

Sở Qua gật đầu: "Chỉ là tuỳ tiện thay đổi lại là lòng người xưa, dân dân đều phai nhạt đi..."

"Cho nên anh đó, Sở Qua?" Thu Vô Tế thấp giọng nói: "Hiện giờ tình đang sâu đậm, lúc nào thì bạc?"

"Haizz, hôm trung thu đó từng nói cái này, giờ mới có mấy ngày, lại nói nữa."

Thu Vô Tế lúc này mới nhớ đến hình như mấy hôm trước quả thực từng nói vấn đề này, nhất thờ gò má cũng có chút nóng: "Chê em phiền rồi đúng không..."

Sở Qua dở khóc dở cười hôn vào má nàng, thấp giọng nói: "Chỉ có thể chứng manh Thu Thu nhà chúng ta lo được lo mất, anh vui còn không kịp."

Thu Vô Tế buông lỏng sức lực của bản thân, khẽ dựa vào ngực hắn: "Em vạn năm gặp gỡ, quyến lữ bạc đầu giai lão của nhân gian vẫn là rất nhiều, thế nhưng tiên đạo vạn năm, trường tương tư thủ, một người cũng chưa từng gặp..."

Sở Qua ngơ ngác một chút, muốn nói lại thôi.

Thu Vô Tế nói: "Anh muốn nói gì?"

"Cái này không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, là thuộc về nhân tố thiết lập... trong sách những môn phái đoạn tình tuyệt dục đó muốn đem bản thân tu hành tảng đá cũng không nói, cho dù là môn phái có tình, cũng sẽ bởi vì năm tháng dài đẳng đẫng, từng gặp quá nhiều thứ, dẫn đến tâm lặng như nước khó mà có rung động, ví dụ như em là thuộc loại này. Cho nên tiên lữ bình thường chính là có tình, cũng sẽ bởi vì tu hành càng lâu, dân dần chuyển thành bạc bẽo, vẫn là phù hợp ăn khớp đấy."
Bình Luận (0)
Comment