Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 395 - Chương 395: Ghen Với Mình Là Trải Nghiệm Gì (1)

Chương 395: Ghen với mình là trải nghiệm gì (1) Chương 395: Ghen với mình là trải nghiệm gì (1)Chương 395: Ghen với mình là trải nghiệm gì (1)

Nhìn ánh mắt của tiểu đồ đệ, Sở Qua cảm thấy rất kỳ diệu,

Ánh mắt ôn nhu của Sở Qua bên này, có chút bội phục và sùng bái, cũng mang theo niềm vui khi "có thể cùng hắn công nhiên thành đôi thành cặp ở trong sách"

Thu Vô Tế bên đó thì nghiêm mặt, chắp tay nhìn trời, đang ghét bỏ hắn thực lực quá yếu, ngay cả phân tâm nhị dụng cũng không dùng được hẳn hoi.

Nhưng người phân tâm nhị dụng được, nhìn đơn giản đều giống như tinh thân.

Cái nhỏ thật sự không làm được.

"Làm gì mà ngây ra nhìn em vậy?" Thu Vô Tế đứng ở sau lưng hẳn, bóp vai của hắn, lại lặng lẽ kề sát lỗ tai hắn, ngữ điệu có chứa mị ý: "Ở Vân Tế Tông tiến công nữ tông chủ, cảm thấy có phải là vô cùng tốt không?”

Sở Qua mộtc chút liền ừm.

Sắc mặt Thu Vô Tế lập tức biến đổi, bóp vai biến thành véo thịt: "Anh chính là càng thích cô ấy hơn."

Sở Qua: "?22"

Cái gì vậy, cái gì nữa. Tự mình ghen với mình sao? Đó chẳng phải cũng là em sao? Thu Vô Tế che mặt nói: "Em giúp anh nấu cơm, giúp anh quản khu bình luận sách, còn cùng anh hôn hít, anh lại thích một nữ nhân thối chỉ biết nghiêm mặt"

"Anh cái... cái gì... không phải..." Sở Qua cà lăm, vội vàng dỗ dành: "Anh đương nhiên là thích Thu Thu này rồi... không phải hai người đều là cùng một người sao... ai ôi chết rồi..."

Thu Vô Tế từ giữa các kẽ tay hé ra nhìn lén hắn một cái, lại uỷ khuất nũng nịu nói: "Em đi nấu cơm, anh ngoan ngoãn gõ chữ đi đừng có mà nghĩ đến Tìm nữ nhân."

Sở Qua há hốc miệng nhìn nàng chạy vào nhà bếp, đầu óc cũng mơ hồ.

Thế giới trong sách,

Thu Vô Tế bễ nghễ liếc nhìn Sở Qua một cái: "Phân tâm dùng xong rồi sao? Bên này tạm dừng có thể khởi động lại chưa?"

Sở Qua ho khan nói: "Được rồi, được rồi. Hôm nay chúng ta đi đâu?"

"Đi ăn cơm mà tiểu nữ nhân yêu đương đó làm, dù sao anh thích cũng là Thu Thu đó mà!" Thu Vô Tế phẩy tay áo bỏ đi... Sở Qua ngồi ở trên nền cỏ hai mắt quay vòng vòng, hoàn toàn tạm dừng ba giây, mới mau chóng bò dậy đuổi theo: "Này này đợi anh với, ở đây anh không thuộc đường..."

Ống tay áo của Thu Vô Tế bay phần phật, một lần nữa đưa hắn đến chủ phong, trước nhà của mình.

Hai thị nữ thò đầu ra nhìn Sở Qua, âm thầm quan sát.

"Các cô ấy không phải là thị nữ thật, chỉ là môn hạ đệ tử, giúp em chăm sóc hoa cỏ trong núi, làm vài chuyện truyền đạt xuống , không phải nha hoàn hầu hạ sinh hoạt, anh mà dám có chủ ý với các cô ấy em sẽ ném anh từ trên núi xuống." Sở Qua sít qua kẽ răng nói câu này.

Sở Qua mắt không liếc đi vào trong phòng: "Anh biết em không có nha hoàn."

"Anh viết mà có đúng không..." Thu Vô Tế đóng cửa lớn, tự mình ngồi ở chính †oạ trong sảnh đường, quan sát Sở Qua nửa ngày, bỗng nhiên cười nói: "Sở Qua, anh thật sự là đệ tử của em rồi."

Sở Qua nói: Vốn dĩ chính là như vậy."

"Vậy cũng không giống, dựa theo lời anh nói cái này gọi là nghi thức cảm." Thu Vô Tế sờ cằm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em đang nghĩ xem có cần anh quỳ xuống bưng trà không."

"Đừng đánh Thất Thương Quyền a, bên đó em học anh viết sách có cân quỳ một cái không?”

"Nữ nhân chết tiệt vô dụng đó có quỳ không thì liên quan gì đến em?”

Sở Qua nói: "Vậyh em bảo "cô ấy" quỳ trước một cái đi, anh không tin em thật sự dám."

Thu Vô Tế trừng mắt. Sở Qua trừng lại.

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau một lúc, Thu Vô Tế mới hừ một tiếng, từ bỏ vấn đề này, nói: "Thần niệm của anh có thể ở lại đây bao lâu? Cảm thấy có một lúc rồi."

Sở Qua đại khái cảm nhận một chút: "Chắc là còn có thể ở lại khoảng chừng nửa tiếng nữa, có thể không đến."

"Ngược lại đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của em rồi." Thu Vô Tế hỏi: "Điều kiện của thế giới này không giống bên đó, không cần phải xoắn xuýt được hay mất. Bản toạ trước tiên truyên cho anh tâm pháp cơ bản của bản tông, trước tiên khiến thân phận đệ tử đích truyền của anh hợp lệ đã... mấy phút đồng hồ là đủ. Sau đó anh còn muốn học cái gì nữa?"
Bình Luận (0)
Comment