Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 396 - Chương 396: Ghen Với Mình Là Trải Nghiệm Gì (2)

Chương 396: Ghen với mình là trải nghiệm gì (2) Chương 396: Ghen với mình là trải nghiệm gì (2)Chương 396: Ghen với mình là trải nghiệm gì (2)

Sở Qua vò đầu: "Nửa tiếng đồng hồ cũng không nghĩ xong... anh ngược lại đang suy nghĩ, nếu như thời gian ở lại có thể kéo dài, sau này anh ở bên đó viết bảy ngày sau, bản thân ở đây trốn viết bảy ngày sách, đi ra cuốn chết bọn họ..."

Thu Vô Tế: "2"

Sở Qua: "...

Thu Vô Tế lông mày dựng đứt nói: "Anh đến giang hồ tiên hiệp, quyến lữ ở bên... ách không, sư phụ ở trước, anh lại muốn tồn bản bảo viết sách, đi chết đi Sở Qua."

"Bịch" một tiếng, một bài tay hư ảo đập xuống, một phát đập cho Sở Qua nằm bẹp trên đất, tay chân co quắp mấy cái rồi bất động. Thu Vô Tế tức đến mức Vân Tế Sơn cũng phập phồng, trừng mắt với Sở Qua nửa ngày, mới bực mình nói: "trước tiên đi học tâm pháp cơ bản đi, nửa tiếng không học được thì không được ăn cơm".......

"Ăn cơm thôi." Thanh âm từ phòng bếp truyền tới.

Thần niệm của Sở Qua giống như thuỷ triều lui ra khỏi thế giới trong sách, trở về bản thể, có chút mệt mỏi vươn vai.

Thần niệm này ở lại thật sự rất mệt người, chẳng trách lúc trước Thu Vô Tế mỗi lần không chống đỡ được đều phải trở về, sau khi trở về còn có một khoảng thời gian suy yếu không thể lập tức ra ngoài được. Lần này bản thân tính là thể nghiệm được rồi, đầu óc nặng tiĩu, còn có chút cảm giác sưng tấy, giống như đổ bệnh. Trạng thái này nhất thời nửa khắc nói là tiến vào thêm một lần nữa thật sự không làm được, tối thiểu phải nghỉ ngơi hai ba ngày.

Càng khiến người ta đầu óc mơ hồ hơn là thái độ của hai Thu Thu, lại còn cái gì mà tự mình ghen tuông với mình nữa, nhất thờik hiến Sở Qua cảm thấy như đang nằm mơ, người cũng ngốc luôn rồi.

Bên đó cố ý không dùng thần niệm truyền thâu tâm pháp, phạt hắn học thuộc lòng... tâm pháp cơ bản tuy rằng rất ngắn, nhưng thời gian không đến nửa tiếng đồng hồ thì làm sao mà học xong được.

Học không xong còn không được ăn cơm.

Kết quả bên này lại gọi ăn cơm...

Sở Qua cảm thấy mình có phải là cần đi nạp điện một chút không...

Chạy đến phòng bếp Thu Vô Tế đã dọn sẵn cơm canh lên bàn rồi, phát hiện lại vẫn là nấu những món đặc sắc trên mạng đó, nhìn sặc sỡ rất đẹp, cũng không biết có ngon hay không.

Chẳng trách bình thường nấu cơm rất nhanh, hôm nay lại giày vò lâu như vậy.

Hai người ngồi đối diện nhau, cầm đũa nhìn nhau nửa ngày, Thu Vô Tế mới nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn không ăn cơm đi."

Sở Qua cẩn thận hỏi: "Không phải em bắt anh không được ăn cơm sao"

Thu Vô Tế ngừng đũa, bực mình nói: "Anh nghe cô ấy hay là nghe em. Thích nghe lời của nữ nhân hung dữ đó đúng không, vậy anh đừng ăn nữa."

Sở Qua mau chóng cúi đầu và cơm. Nữ nhân nổi giận ngay cả bản thân mình cũng mắng.

Thu Vô Tế cũng bắt đầu và cơm, lẩm bẩm nói: "Cô ấy nhiều việc, chút tâm pháp rách nát đó còn bắt người học thuộc..."

Sở Qua thức thời không tiếp lời, để cô ấy tự mình ghen tuông với mình đi,

"Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại..." Thu Vô Tế dừng tự mắng lại, có chút kỳ vọng hỏi hắn: "Hôm nay tiến vào một lúc, cảm thấy thế nào? Có phải là non xanh nước biếc rất đẹp không, có phải là không khí rất tươi mát không?”

Sở Qua nói: "Đó tuyệt đối là tốt hơn ở đây quá nhiều, anh hoài nghi chân thân qua đấy hô hấp cũng say dưỡng khí luôn”

Thu Vô Tế gắp cho hắn một đũa thức ăn, vui vẻ nói: "Ăn nhiều một chút, cố gắng tu hành, tranh thủ lần sau ở lại hai ngày, em dẫn anh đi chơi."

"Không phải nữ nhân hung ác đó dẫn đi sao?"

Thu Vô Tế mắt lộ hung quang.

Sở Qua tiếp tục và cơm.

"Lần sau anh đi vào, em cũng chui vào." Thu Vô Tế lầm bầm nói: "Em ở đây, anh ở bên đó chàng chàng thiếp thiếp, em luôn cảm thấy anh ở cùng nữ nhân khác, cho dù đó quả thực là bản thân em... em không ở đây tốt hơn nhiều.

"Vậy... Sở Qua thăm dò hỏi: "Trước kia thời gian dài như vậy, đều là em ở bên đó nhìn anh ở bên này cùng em liếc mắt đưa tình, sao lại không có loại cảm giác này?"

Thu Vô Tế chống cằm nghĩ ngợi hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Trước kia đại khái có thể tính là em thả phân thân ra trêu ghẹo anh... nhưng bây giờ anh đi đến trước mặt em?"

Sở Qua vẫn rất khó hiểu, lắc đầu rồi ăn cơm.

Nói trắng ra thì không phải chính là một bà lão vạn năm ăn dấm chua sao.

Có điều... thể nghiệm như vậy thật sự rất thú vị... tương lai ở lại càng dài hơn, còn sẽ xảy ra những chuyện hứng thú gì nữa, Sở Qua vô cùng kỳ vọng.
Bình Luận (0)
Comment