Chương 403: Ngày cưới của chúng ta (1)
Chương 403: Ngày cưới của chúng ta (1)Chương 403: Ngày cưới của chúng ta (1)
Lúc này chuyện cũng có chút nhiều, hai người quả thực là rất lâu rồi không thân mật.
Mấy ngày trước trở về quy luật cuộc sống, cũng chỉ là hàng ngày ở nhà, hai người hình như cũng không từng nghĩ đến chuyện thân mật. Không biết là bởi vì những chuyện trước kia rất ảnh hưởng đến tâm tình, hay là bởi vì vợ chồng không có loại xúc động đó nữa...
Sự thật chứng minh không thể là vế sau, bao nhiêu luỹ còn chưa hoàn thành nữa làm sao có thể không xúc động được chứ...
Thân mật là tình càm đến lúc nồng thắm tự nhiên mà có, chứ không phải là cố ý làm. Coi bạn chân chính thích mà tôn trọng, cũng sẽ không cố ý muốn chạy loại việc đó, nhưng một khi gặp bầu không khí, hai người cũng sẽ tự nhiên mà sát gần bên nhau, hận không thể cùng đối phương thân mật hơn một chút.
Hứng phấn vui vẻ giống như đạt được mục tiêu quan trọng, không có gì có thể biểu đạt được tâm tình trong lòng hơn là ôm hôn.
Đầu lưỡi sớm đã quen rồi, cũng sẽ không cảm thấy đau nhức vì va chạm giống như lần đầu nữa.
Leo lên vân tế sơn cũng đã nhiều lân, Thu Vô Tế cũng sẽ không vô thức ngăn cản hắn nữa.
Thậm chí môi của hắn bắt đầu đi xuống dưới, tay đã cởi cúc áo của nàng, Thu Vô Tế cũng không từ chối. Nàng vô thức thuận theo động tác của hắn, hơi ngửa chiếc cổ trắng như thiên nga ra, nghênh đón nụ hôn của hẳn, còn cảm thấy rất thoải mái.
Thật sự là vợ chồng rồi... Thu Vô Tế có chút thất thần nhìn trần nhà, trong lòng bỗng nhiên dâng lên ý niệm như vậy,.
Vợ chồng à.
Hắn vùi đầu vào trong núi, Thu Vô Tế có chút tỉnh thần, sẵng giọng nói: "Em học lái xe về rồi, còn chưa tắm rửa, bẩn..."
Sở Qua mơ hồ lẩm bẩm nói: "Thu Thu nhà chúng ta mới không bẩn."
Thu Vô Tế cúi đầu nhìn dáng vẻ của hắn, trong mắt có chút quở trách, cũng có chút nhu hoà, giống nhìn đứa trẻ quấy rối: "Ngon không?”
Thu Vô Tế cảm thấy dân dân quái lạ, bản thân cũng không khống chế được hơi thở. Ánh mắt quở trách của nàng càng lúc càng đậm, lòng nghĩ chắc chắn là bởi vì tên xấu xa này tưởng tượng thân thể lung tung, mò vào điểm mẫn cảm, bản thân bản toạ mới không như vậy.
Thế nhưng... lạ thật...
"Này.." Sở Qua cắn môi, nỉ non: "Vừa phải thôi... còn loạn nữa em sẽ đánh người đấy..."
Sở Qua lẩm bẩm: "Em đánh chết anh thì tốt..."
Cái này ai có thể ngừng được chứ.
Thu Vô Tế có chút hoảng loạn, đẩy vai hắn nói: "Này... ha..."
Tay đó bỗng nhiên mềm nhũn, cả người đều kéo căng ra, Thu Vô Tế cuối cùng cũng hoàn toàn hoảng loạn rồi, cố gắng lật người, muốn đè Sở Qua ở bên dưới. Sở Qua không dùng lực, chỉ thở dài, mặc cho nàng đè xuống, ánh mắt uỷ khuất.
Thu Vô Tế ngồi lên người hắn, hoảng loạn đưa tay ra chỉnh lý y phục, cắn răng thở hổn hển nói: "Anh sẽ không muốn một mạch như vậy chữ? Nằm mơ”"
"Thu Thu" Sở Qua lưu luyến không nỡ nhìn dãy núi phập phồng bị che đậy, uỷ khuất là nũng.
"Bớt cái điệu bộ ấy đi! Chúng, chúng †a còn chưa thành thân."
"Vậy chúng ta đi thành thân a."
Dường như ngoài trời thần kiếm bay lên, chuẩn xác đánh phá chỗ phòng ngự yếu ớt, không khí lập tức an tĩnh lại.
Đúng vậy, tư tưởng cổ đại chưa thành thân không được làm cái đó trước hôn nhân, có thể lý giải, vậy thì thành thân không phải là xong chuyện rồi sao, chẳng lẽ còn có trưởng bối gì đó cản trở sao... cản trở gì cũng không có.
Ánh mắt Thu Vô Tế càng thêm hoảng loạn, kẹt cả nửa ngày, mới nói được ra thành câu: "Dựa, dựa vào cái gì mà phải thành thân với anh, bản toạ từng nói... anh yếu như vậy... anh có phải là có trăm đến vạn liền phiêu rồi không, quả nhiên đàn ông có tiền liền trở nên xấu xa...
Sở Qua bất đắc dĩ nhìn nàng: "Quả thực bởi vì có chút tiền, cho nên cảm thấy có thể đặt cọc phòng cưới được rồi... ở trong quan niệm của anh, đây mới là tiền đề của kết hôn, chứ không phải là đánh lại được em..."
Thu Vô Tế chớp mắt.
Phòng cưới...
Vì sao có chút kỳ vọng? Ách không phải... Nàng cứng đầu nói: "Tiền của anh còn chưa đến tay nữa! Hơn nữa đó là quan niệm của anh, không phải của em."
"Quan niệm của em chính là đánh lại được em sao?" Sở Qua bất đắc dĩ nói, bỗng nhiên cười nói: "'A, nếu như mấy trăm, mấy ngàn năm anh cũng không đánh lại được em, em có tính là đào hố chôn mình không?"
"Pi, em cũng không muốn thành thân, chôn mình gì chứ! Chỉ là gật đầu cho anh mà thôi."
Sở Qua chỉ cười.
"Hơn nữa, đàn ông yếu ớt như vậy, tính là Thu Vô Tế em mù mắt mới nhìn trúng." Thu Vô Tế do dự một chút, lại nói: "Anh cũng không được giở trò, đánh được phân thân mà thôi, chứ không bảo anh đánh được cái trong sách."
Cùng lắm thì phân thân của em không tu luyện, đợi anh...