Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 402 - Chương 402: Tư Bản (2)

Chương 402: Tư bản (2) Chương 402: Tư bản (2)Chương 402: Tư bản (2)

Lão Chu cười nói: "Cho nên tôi còn tăng thêm chút, vốn dĩ không cần nhiều như vậy... tăng thêm liên có cơ để thúc giục bọn họ sớm ngày bắt đầu lập hạng."

"Không phải, lão Chu... bác còn tăng thêm..." Sở Qua yếu ớt nói: "Lõ, lỗ thì phải làm sao?"

"Haizz. Cậu coi Tạ Văn Nguyên là kẻ ngốc sao?" Lão Chu cười nói: "Ông ấy đã đánh nhịp lập hạng, đó chính là trải qua đánh giá rủi ro rồi, thành thật mà nói tôi vốn dĩ cũng có dự định đầu tư hai nghìn vạn thôi, cũng không có ý muốn làm chế tác, kết quả thái độ của ông ấy ngược lại khiến tôi cảm thấy có lợi nhuận - Sở Qua tôi cũng không chỉ nói vài câu dễ nghe để lừa gạt cậu, đầu tư là để kiếm tiền, không phải là chống đỡ thể diện đâu." "thật , thật sự có thể kiếm tiền sao?"

"Chuyện nguy hiểm, đâu thể không có? Nếu đã quyết định rồi thì bản thân phải chịu." Lão Chu nói: "Cậu cũng đừng lo lắng như vậy, tự tin hơn một chút đi có được không, dáng vẻ lo lắng này của cậu khiến tôi rất hoang mang..."

"Khụ, khụ... Sở Qua không biết nên biểu lộ ra tự tin như thế nào để củng cố lòng tin của nhà đầu tư, đặc biệt là ở dưới tình huống người đầu tư lại là người mình...

"Cậu đó, quá lương thiện, còn sợ lừa người mình... đổi lại là người khác, lừa chính là lừa người mình." Lão Chu cười cười nói: "Được rồi, chuyện đã đến cấp bậc tư bản rồi, sớm đã không liên quan gì đến tác giả nữa, là lời hay lỗ cần phải xem thao tác nữa."

Ông ngừng lại, rồi lại thần bí cười nói: "Tam Oa, cậu hình như quên mất, dị năng của tôi chính là bói toán."

"A. ." Sở Qua ngây ngốc.

"Một người bói toán, tuy rằng không phải là quá chuẩn xác... sẽ lấy cả tỉ ra để đội lá khoai sao?" Lão Chu cười nói: "Cậu nói là tôi giúp cậu, làm sao biết không phải là cậu đang giúp tôi kiếm tiền chứ..."

Ông chủ mỏ khoáng nổi hứng chơi "làm sao biết"... cho đến lúc này Sở Qua mới cảm thấy lão Chu có chút ý vị của người làm nhiếp ảnh văn nghệ mà lúc trước hắn từng gặp.

Cũng là lần đầu tiên ở khoảng cách gần cảm nhận được lực lượng khủng bố của tư bản, ở trên bầu trời mây đen che trời. Một tác giả nhỏ đang đứng trong đó, cảm thấy bản thân mình giống như con kiến ở dưới thiên đạo.

Dường như mình giáng xuống trong sách.

Vừa rồi bởi vì nhận được một trăm hai mươi vạn mà trái tim hơi bành trướng, lập tức như được tưới nước lạnh.

"Cháu sẽ viết tốt phân sau, chuyện điện ảnh sẽ toàn quyền nhờ cậy vào bác."

Lão Chu cười nói: "Không vấn đề, hôm nay có muốn đến nhà ăn cơm không?"

"Không đâu, cháu đợi Thu Thu về nhà. Cô ấy học lái xe chắc là sắp về rồi."

"Được rồi, không làm phiền thế giới của đôi tình nhân trẻ các cậu nữa."

"Két két" tiếng mở cửa nhà vang lên, tiếng cười của Thu Vô Tế truyền đến: "Em về rồi, a anh không gõ chữ à?”

Sở Qua thu lại điện thoại, bước lên nhận lấy thức ăn cảu Thu Vô Tế: "Vừa rồi gọi điện thoại cho lão Chu... học lái xe vê còn mua thức ăn nữa sao?"

"ừm, một người một xe, thời gian rất thoải mái, em và giáo viên cùng đi mua thức ăn." Thu Vô Tế thay dép, cười nói: "Giáo viên cũng là người lo việc nhà, cũng không giống Manh Manh, tư bản chết tiệt, nói cậu ấy còn không thừa nhận."

Sở Qua ưu tư trong lòng: "Đúng vậy, nhà tư bản."

"Thế nào, biểu tình của anh thật lạ."

"Không có gì." Sở Qua đem đồ ăn để vào phòng bếp, quay người ôm lấy Thu Vô Tế, một cái nhảy vọt lên sô pha: "Chuyện cải biên điện ảnh đã xong rồi, đại công cáo thành, hôn môi?"

Thu Vô Tế bị đè ở dưới ra sức vùng vây, ghét bỏ mà che miệng của hắn: "Không được học Vi Tiểu Bảo, hắn có bảy vợ, anh muốn mấy vợ?" Sở Qua bị che đến mức mập mờ không rõ nói: 'Một người cũng có thể nói là đại công cáo thành mà. ."

Thu Vô Tế ngạc nhiên nói: "Thật sự thành rồi sao?"

Sở Qua chậm rãi cậy bàn tay nhỏ đang che miệng của nàng ra nói: "Thật đấy... cảm giác tồn tại thế giới của chúng †a, thật sự càng ngày càng rõ ràng rồi..."

Thu Vô Tế sóng mắt lấp lánh, hiển nhiên là mừng rỡ.

Thế giới chân thực liền cho rằng nàng chân thực, đây là liên quan một nhịp, tuy rằng nhất thời nửa khắc không nói rõ được rốt cuộc là hình thức trình hiện như thế nào.

"Không phải, nói đi cũng phải nói lại, anh lấy tay em ra làm cái gì..."

"Không phải nói trong sách nghe em, ở đây nghe anh sao..." "Em, em không hề nói như vậy nhé, hứ."

Sở Qua dùng lực hôn xuống.

Sức lực vùng vây của Thu Vô Tế cũng dần dần không còn, nhắm mắt lại, ôn nhu nghênh hợp.

Rất lâu rồi không hôn.
Bình Luận (0)
Comment