Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 411 - Chương 411: Điệp Dực Song Phi Q)

Chương 411: Điệp Dực Song Phi q) Chương 411: Điệp Dực Song Phi q)Chương 411: Điệp Dực Song Phi q)

Tuyết lớn rất nhanh đã bao trùm cả đỉnh núi.

Trời đã về chiều, tiểu cô nương trông coi hoa cỏ mặc áo lông dày, khuôn mặt nhỏ lạnh đến mức đỏ hồng, xoa xoa bàn tay nhỏ bén đi đến vách núi trông coi hoa mai, sợ hoa bị tuyết đè hỏng.

Ở tình huống bình thường tông chủ cũng không cần bắt các nàng đến trông coi những nơi này, tự mình tông chủ dùng thần niệm, cả ngọn núi chỉnh tề, căn bản không cần người nào hầu hạ. Hơn nữa hoa cỏ trong núi đều là cây cối tiên gia, không phải là thứ tuyết có thể đè hỏng được.

Thế nhưng thỉnh thoảng tông chủ bế quan, tông môn vẫn sẽ sắp xếp người đến trông coi ngọn núi, cũng là thể diện của tông môn, nói ra tông chủ một mình không sai sử dụng cũng không dễ nghe.

Thu Vô Tế cũng để cho các nàng đi qua đi lại, lúc cần cũng có người làm chút chuyện truyền đạt cũng được.

Thức ra cũng chính là nha hoàn thị nữ biến tướng, bình thường cũng chính là tiểu đệ tử Luyện Khí Kỳ mới nhập môn đến làm việc.

Thế nhưng các đệ tử vẫn là rất hăng hái muốn hầu hạ chủ phong, giúp tông chủ làm việc đây chính là vinh hạnh! Huống hồ tông chủ tuy rằng mặt lạnh như tiền, nhưng vẫn tốt với các đệ tử, thỉnh thoảng còn có thể đích thân chỉ điểm, các đệ tử từ chủ phong đi ra sau này đều trở thành trung kiên của tông môn.

Nhiều năm trôi qua người có thể được chọn trúng đến chủ phong hầu hạ không khỏi hân hoan vui vẻ, chủ động không gì sánh được, ngày tuyết lớn cũng vui vui vẻ vẻ chạy đến chăm sóc hoa cỏ, chỉ hi vọng chủ phong có thể xinh đẹp, mới xứng làm chỗ ở của tông chủ.

Kết quả tiểu cô nương hôm nay đi đến sườn núi, ngây ngốc...

Một người đàn ông ngồi ở bên đó khịt mũi, đang vuỗi tuyết cho hoa cỏ. Tuyết lớn rơi trên đầu hắn, bị lấp kín trắng xoá, nhìn rấng tội nghiệp.

Tiểu cô nương nhận ra đây chính là đệ tử đích truyền mà tông chủ từng tỏ thái độ... trước kia mọi người cũng ghen ti, kết quả nhìn cảnh này, ghen tị cũng biến mất, nhìn thế nào cũng giống như bị ngược đãi.

Tông chủ hoá ra cũng sẽ ức hiếp đệ tử đích truyền sao? Tiểu cô nương chạy đến bên cạnh, cẩn thận hỏi: "Vị sư huynh này... à không đúng, bối phận của người..."

Nàng nghĩ ngợi một chút, vỗ lòng bàn tay một cái: "Tiểu sư thúc tổ, xin chào."

Sở Qua ngẩng đầu lên, vén một cành hoa tuyết ra: "A, tiểu cô nương bối phận của cô cũng không nhỏ, mới sư thúc tổ, không phải là thái thái sư thúc tổ sao?"

"Đâu có nhiều đến mức thái thái chứ" Tiểu cô nương chống nạnh nói: "Các trưởng bối nhận đệ tử, đều là rất nhiều rất nhiều năm mới thu nhận một nhóm. Giống như tông chủ nhiều năm như vậy mới thu nhận người."

Chữ "thu" này dùng có chút nghĩa khác nha tiểu cô nương... Sở Qua nghe thấy cười híp mắt nói: "Dùng ngữ khí này nói chuyện với sư thúc tổ sao? Nào nào, hành lễ đi."

Tiểu cô nương không cam không nguyện ôm quyền, hành lễ giang hồ.

Sở Qua cũng không tính toán, cảm thấy rất thú vị.

Tiểu cô nương thấy tiểu sư thúc tổ này hình như rất hoà đồng, lại cũng không tính toán mình vô lễ... liền nhìn ngang nhìn dọc giống như kẻ trộm, hỏi thầm: "Tiểu sư thúc tổ, người bị tông chủ phạt sao?"

Sở Qua cười híp mắt cúi đầu nhìn hoa nói: "Không có, đây là bài học của ta ngày hôm nay."

"Bài học? Ngồi xổm xem hoa?"

"Đúng vậy, xem một cỏ một cây, xem một đất một đá, ngắm tuyết bay bay, nhìn con sâu ẩn nấp... xem mỗi một tấc hoa văn, chân thực như thế." Tiểu cô nương: "..."

"chúng ta là tu tiên." Sở Qua cười nói: "Đây là tâm cảnh, sư điệt tôn nữ xem cho kỹ, học cho tốt."

"Nói những cái này người có thể lau nước mũi trước được không?"

Sở Qua vô thức lau mũi, mới tỉnh ngộ hồn thể này của bản thân căn bản không thể chảy nước mũi, lại bị tiểu cô nương đùa giỡn rồi...

Tiểu cô nương vui vẻ nói: "Ha ha... chính là một đệ tử mới vừa nhập môn, còn giả vờ lên mặt cụ non, còn tâm với chả cảnh."

Sở Qua bực mình nói: "Thật sự đó, tông chủ nhà cô nói rồi, bằng không ta có ngốc mới ngồi ở bên ngoài ngắm hoa giữa ngày tuyết lớn."

Tiểu cô nương do dự nói: "Thật sao?" Sở Qua dùng lực gật đầu.

Tiểu cô nương nghi hoặc một lúc, cũng ôm gối ngồi ở bên cạnh, học ngắm hoa với Sở Qua.

Nhìn thế nào cũng không thấy gì dễ nhìn cả, đã nhìn nhiều năm như vậy rồi...

"Tiểu sư thúc tổ... thật sự có thứ để nhìn sao?"

"Có thể có đi, ta cũng không biết..."

Tối thiểu ở trong lòng ta, thế giới này có thực cảm, tuyết sẽ lạnh, hoa sẽ thơm, còn có tiểu cô nương ngốc nghếch.

Đó không phải là thứ mà chữ viết có thể thay thế được.

Thực ra tiểu cô nương này, Sở Qua cũng không hề viết... hắn chỉ viết có đệ tử trông coi ngọn núi, mà đệ tử này như thế nào hắn căn bản ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, đó là Vân Tế Tông tự mình chọn ra...
Bình Luận (0)
Comment