Chương 412: Điệp Dực Song Phi (2)
Chương 412: Điệp Dực Song Phi (2)Chương 412: Điệp Dực Song Phi (2)
Mà lúc đó áo rồng đứng ở trước mặt, một nụ cười một cái nhíu mày lại chân thực như vậy.
Thậm chí Sở Qua có chút cảm động, loại cảm giác này thật sự khó mà miêu tả hết được.
Thu Vô Tế đứng ở trong nhà, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía bóng ảnh một lớn một nhỏ đang ngồi xổm ngẩn người ở đó, hoa tuyết chất chồng lên, cả hai người cũng giống như tuyết.
Nàng khẽ mỉm cười, không ghen với tiểu cô nương, nàng biết rõ Sở Qua đang nghĩ gì.
Đây quả thực là tu hành, tu hành chỉ thuộc về hắn. Người khác cũng học hắn ngồi xổm bên sườn núi ngắm hoa thì có tác dụng gì... uổng công ngắm hoa chảy nước mũi.
Thu Vô Tế cuối cùng cũng lên tiếng nói: "Tuyền Cơ, tĩnh quan thảo mộc, thật có đạt được, thế nhưng không phải cảnh giới mà lúc này con có thể lý giải được. Không ngại ghi nhớ chỉ điểm của tiểu sư thúc tổ con, trăm năm sau, lại đến xem nó."
Tiểu cô nương chống đỡ đầu gối nhức mỏi mà đứng lên, hoa mắt chóng mặt "ờ'" một tiếng.
Lại nghĩ đến công việc của mình còn chưa làm: "Ai da, tông chủ không phải con cố ý lười biếng đâu, con đi quét tuyết ngay..."
"Con ra hậu viện bên đó quét dọn đi, trước núi công việc dọn tuyết sửa cây này giao cho tiểu sư thúc tổ của con làm thay."
Tiểu cô nương hành lễ: "Vâng. Vậy đệ tử ra hậu viện."
"Đi đi."
Tiểu cô nương lén nhìn Sở Qua một cái, Sở Qua còn đang xem hoa, thân sắc cũng không biến hoá. Nàng có chút đồng tình nhỏ, cái gì mà đệ tử đích truyền, đãi ngộ không khác gì đệ tử tạp dịch bọn 1a...
Tiểu cô nương theo đường núi rời đi, Thu Vô Tế chậm rãi đi đến bên cạnh Sở Qua, chắp tay nhìn sương mù dưới vách núi: "Muốn ra ngoài đi dạo không? Vẫn luôn ở đỉnh núi."
"Ra ngoài đi dạo đến các núi của tông môn sao?" Sở Qua cười nói: "Luôn cảm thấy anh đây là giả bộ ra oai."
"Muốn giả bộ cũng tuỳ anh, có điều quả thực là phải giữ vững thân bí một chút... đến khi trở về rồi, ở tông môn người có thể nhận ra anh cũng không nhiều, anh mặc chế phục cầm mệnh bài, coi mình là đệ tử bình thường đi lang thang khắp nơi cũng không ai hỏi anh, có điều chí ít là phải có tiền đề."
"Tiên đề gì?"
"Tâm pháp và kiếm pháp nhập môn của bản tông, tốt xấu gì anh cũng phải nắm vững một chút, bằng không cũng là cưỡi ngựa xem hoa, cảm giác không chút dung nhập."
"Tâm pháp anh đã học thuộc rồi." Sở Qua đầu cũng không ngẩng lên, cười nói: "Là vừa rồi lúc ngắm hoa nói chuyện."
"Hử?" Thu Vô Tế sửng sốt: "Em chỉ bảo anh học khẩu quyết, đường lối hành công cái gì cũng chưa nói..."
"Rất lâu trước kia, khi anh còn chưa bắt đầu tu hành, em đã dạy rồi, thập nhị chính kinh gì đó... lúc đó anh xương cốt kém, liền dừng lại, sau khi dưỡng tốt rồi lại đổi thành Kim Chung Tráo."
Thần sắc của Thu Vô Tế có chút nhớ lại.
Đúng vậy, còn có chuyện như vậy... lúc đó quả thực từng dạy hắn đường lối hành công, kết quả kinh mạch của hắn không chịu nổi.
Hoá ra hắn còn nhớ...
"Vậy em dạy anh cơ sở kiếm thuật." Thu Vô Tế sợ hắn không học, nghiêm mặt bổ sung thêm một câu: "Tuy rằng anh bên đó không hợp dùng kiếm, dù sao ở đây với danh nghĩa là đệ tử của em đi hành tẩu, thì không thể không học kiếm."
"Đương nhiên phải học rồi... Anh cũng không phải là cứ ở mãi trong núi, có một ngày, anh phải cùng em trường kiếm dắt tay, cùng du ngoạn giang hồ, không có kiếm làm sao mà đi được?"
Thu Vô Tế vẻ mặt vui mừng, lại rất nhanh liền nghiêm mặt lại, đưa cho hắn một thanh bảo kiếm, nói: "Đây chính là lúc bổn toạ còn trẻ... ách, bổn toạ vẫn luôn trẻ, đây là Cô Hồng Kiếm trước kia từng dùng, bây giờ ban cho anh, hi vọng được như thầy..."
Sở Qua nhận lấy kiếm, sờ hai cái, hôn một cái.
Thu Vô Tế: "2"
Sở Qua ôm lấy kiếm lùi về sau nửa bước nói :"Chờ được như thây."
Thu Vô Tế rút Thu Thuỷ Ngưng Bích Kiếm của mình ra: "Nghiệt đồ, xem kiếm."
Sở Qua co cẳng bỏ chạy.
"Đừng chạy, lại đây." Cổ áo bị xách lên, hai chân Sở Qua đạp loạn xạ trong không trung nửa ngày, đầu cụp xuống bất động.
Thu Vô Tế vừa tức vừa buồn cười đem hắn ấn xuống mặt đất đầy tuyết: "Anh chưa từng có căn cơ kiếm thuật, em bắt đầu dạy anh từ cái cơ bản nhất, học theo động tác của em..."
Trên đỉnh núi tuyết, tuyết trắng bay bay, trong tuyết trắng ngập trời, nữ sư phụ và nam đồ đệ đang học kiếm, phiêu phiêu như múa.
Tiểu cô nương quét dọn ở hậu viện đứng ở lan can nhìn ra ngoài, cảm thấy tông chủ rất xinh đẹp, tiểu sư thúc tổ cũng rất đẹp trai, cảnh tượng tông chủ dạy đồ đệ này còn đẹp đế ấm áp hơn trong tưởng tượng nhiều, không giống như đang học, ngược lại giống như đôi bướm cùng bay, cùng múa trong ráng mây.