Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 416 - Chương 416: Cái Gì Là Kiếm (2)

Chương 416: Cái gì là kiếm (2) Chương 416: Cái gì là kiếm (2)Chương 416: Cái gì là kiếm (2)

"Cũng sẽ không." Sở Qua sánh vai đứng ở bên cạnh nói: "Em cũng không biết cảm nhận của anh... nhìn thấy Tuyền Cơ và Vương Minh những vai diễn đó xuất hiện sống động ở trước mặt anh, nghĩ bọn họ tự có phần diễn riêng của mình, loại xúc động khó nói lên lời."

"Em có thể nghĩ được, thế nhưng rất khó cảm động theo anh." Thu Vô Tế mỉm cười: "Đây là tu hành chỉ thuộc về anh, có thể không bao lâu nữa sẽ không phải là em dạy anh, mà là em nên làm thế nào để phối hợp với anh?"

"Haizz, hà cớ gì phải phân rõ ràng như vậy?"

"Cũng không có, chính là... chính là có chút cảm thán”"

"Em đó, có lúc chính là sẽ có chút thương xuân thu buồn chết văn thanh kỳ quái như vậy." Sở Qua cười nói: "Thuộc tính này rất tốt, ha ha."

Thu Vô Tế không tức giận trừng mắt với hắn.

Là cảm thấy ngay cả nơi này cũng không cười thế nổi, rất tức! Mới không phải là thương xuân thu buồn.

"Chí ít hiện giờ, em còn phải dạy anh mười bộ kiếm pháp" Sở Qua cầm vỏ kiếm hành lễ giang hồ: "Xin Thu tông chủ dạy bảo."

Thu Vô Tế khẽ vung cổ tay, tuyết trên đất bỗng nhiên động lên, lốm đốm rơi vào lòng bàn tay, hoá thành một thanh trường kiếm băng tuyết.

Trường kiếm chỉ xéo, chỉ vào lồng ngực của Sở Qua.

Thương tùng nghênh khách. Rõ ràng Sở Qua phá giải chiêu thức của người khác dễ như đánh trẻ con, lại phát hiện mình căn bản không thể tránh được một kiếm này.

Thần niệm của hắn không có cách nào phân tích được động tác cổ tay của Thu Vô Tế, không phán đoán được bước tiếp theo sẽ biến hoá như thế nào, chỉ có thể né tránh theo bản năng.

Thế nhưng bản năng này dường như sớm đã ở trong dự đoán của Thu Vô Tế, bước chân vừa bước ra, kiếm tuyết đã đặt ở trên yết hầu của hẳn rồi.

Sở Qua đỏ nín đến đỏ mặt nói: "Đây không phải là thương tùng nghênh khách?"

"Đây là thương tùng nghênh khách tiếp vân hoành tần lĩnh, nói đến kiếm chiêu này, lúc phụ thần viết ra BUG rồi, thế giới này không có Tân Lĩnh. Tấu chương nói có người từng nhắc đến, tuy rằng là thiện ý nhưng vẫn là xoá cho em...

Sở Qua: "...

Tiên hiệp hoạ phong lý nói cái này, một bụng buồn nôn không biết phải nôn như thế nào.

"Em dùng ý của hai chiêu này để nói với anh, anh kiếm pháp cơ bản còn xa cũng không có thuần thục như trong tưởng tượng của bản thân anh, trước tiên đừng nghĩ đến chuyện mười bộ kiếm pháp nữa..." Thu Vô Tế thu kiếm lại, mỉm cười nói: "Ức hiếp một đệ tử ngoại môn không tính là bản lĩnh, chân chính hiểu rõ bản chất của kiếm, mới là thứ phụ thần nhà ta nên theo đuổi."

Sở Qua nghiêng đầu nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nói: "Ôi, thái độ dạy anh này của em, hình như rất không giống với lúc ở nhà dạy anh Chiết Mai Thủ? Cảm thấy lúc đó vì để đánh anh nhiều hơn một chút..."

Ánh mắt Thu Vô Tế có chút lẩn tránh nhìn về phía xa, ho khan một tiếng rồi mới nói: "Kim Chung Tráo, Chiết Mai Thủ, vốn dĩ khôngp hải là sở học của bổn toạ... nói một cách khác khó nghe hơn, thế giới dị năng đó hoặc vũ khí nóng còn có người trông chừng, trình độ chiến đấu thực không đáng nói, rất khó để bổn toạ nghiêm túc... kiếm đạo thì lại khác, gốc rễ mấy vạn năm của bổn toạ, thái độ không giống..."

Sở Qua vỗ chán.

Nói nhiều như vậy, còn không phải là đang nói ở đây dạy học nghiêm túc, ở bên đó chơi đùa là chính, em không bằng nói rõ chính là muốn đánh anh...

Trên mặt Thu Vô Tế có chút không nhịn được, sẵng giọng nói: "Anh có biểu tình gì? Chiết Mai Thủ dung hợp tất cả chiêu số của thiên hạ trong đó, bao la rộng lớn. Anh hiểu rõ kiếm pháp rồi, quay đầu lại sẽ thấy Chiết Mai Thủ của anh cũng sẽ đề thăng lên một cấp, ..

"Đúng đúng đúng..."

"Đây là thái độ nói chuyện với sư phụ sao?" Thu Vô Tế tiện tay vẽ một đường tròn lên cây tùng bên cạnh, hừ lạnh nói: "Bài học hôm nay, cầm kiếm đâm vòng tròn này một nghìn lần, thể nghiệm một chút cái gì là kiếm."

Nói xong phất tay đi vào nhà, đồng thời truyên âm ra sau núi: "Tuyền Cơ, con đến đốc thúc hắn, không được đáp lời hắn”

Sở Qua ngơ người nói: "Này, em đến mức này à, cô ấy chính là một diễn viên, còn phải thêm một câu cuối cùng làm gì?"

"Bịch" cửa phòng đóng lại, Thu Vô Tế mới không trả lời vấn đề kiểu này.

Trốn ở trong phòng nhìn dáng vẻ Sở Qua ở bên ngoài bất đắc dĩ đâm kiếm, Thu Vô Tế vuốt cằm, bỗng nhiên nghĩ đến... lần này hắn cũng ở lại hai ba ngày, bây giờ xem bộ dạng rất ngoan ngoãn nghe lời của hắn, không biết chừng sau khi trở về lại muốn làm gì đó...

Lúc đó phân thân cùng hắn về nhà sẽ bị hẳn ức hiếp như thế nào...

Nhưng ta thật sự chỉ là muốn dạy hắn học kiếm cho tốt...
Bình Luận (0)
Comment