Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 417 - Chương 417: Đổi Tiểu Hào Cùng Anh (1)

Chương 417: Đổi tiểu hào cùng anh (1) Chương 417: Đổi tiểu hào cùng anh (1)Chương 417: Đổi tiểu hào cùng anh (1)

Cầm kiếm đâm cùng một điểm, đối với người nhập môn tuyệt đối là quá trình rèn luyện vô cùng quan trọng, nhãn lực, độ ổn định, độ tinh chuẩn, cùng với độ thuần thục khi sử dụng kiếm, sau này còn cần phải thay mục tiêu cố định thành mục tiêu di động.

Lúc nhỏ Sở Qua từng học bóng bàn cũng phải duy trình tư thế vung tay đập như vậy mấy trăm lần, nên vô cùng hiểu rõ điều này. Hoặc là cũng có thể nói chính là bởi vì công nhận phương thức luyện tập này , mới sẽ thể hiện ra khi viết sách.

Cuối cùng tự mình bẫy mình, xuyên vào trong sách rồi không cùng mỹ nhân sư phụ nói chuyện chàng chàng thiếp thiếp, lại ngôi ở đây đâm cây huhuhu...

Thực ra đối với trạng thái hiện giờ của hắn mà nói, đâm cây cũng không có hiệu quả tốt như vậy.

Vốn dĩ là rèn luyện để hình thành ký ức cơ bắp, thế nhưng hẳn hiện giờ là hồn thể, không tồn tại vấn đề này, cũng không biết mệt, mệt ở tinh thân. Cái gọi là đâm chính xác, đối với một tu sĩ có thể thần hồn xuyên qua mà nói cũng không phải là vấn đề gì, muốn không chuẩn cũng khó.

Có điều luận về dộ thuần thục và nắm bắt đối với kiếm, ngược lại quả thực có chút ý nghĩa, đặc tính của kiếm ở trong quá trình này càng lúc càng quen thuộc, mỗi một phần trọng lượng, dày mỏng, thậm chí là cản gió... lặp lại trong thời gian dày, giống như vận dụng cánh †ay của mình. Trước tiên biết kiếm, rồi mới ngự kiếm, bằng không phi kiếm cũng chẳng qua chỉ là ném ám khí.

Là do bản thân viết ra... quỳ cũng phải luyện được.

Đây là con đường phải trải qua của mỗi một kiếm khách lúc nhập môn ở thời đại này, từng vô số ngày đêm, Thu Vô Tế từng luyện như vậy, Sở Thiên Ca cũng từng luyện như vậy. . hôm nay đến lượt mình rồi.

So sánh mà nói, ở hiện đại học Kim Chung Tráo và Chiết Mai Thủ quả thực giống như đi chơi.

Tuyên Cơ ngồi ở bên cạnh chống cằm nhìn, vốn dĩ là vô cùng buồn chán, xem người ta đâm kiếm thì có gì mà hay chứ... nhưng càng xem lại càng kinh ngạc.

Nàng phát hiện kiếm của tiểu sư thúc tổ, thoạt nhìn còn có chút không được tự nhiên, thế nhưng hình như khoảng cách của mỗi một kiếm đều giống nhau.

Lúc ban đầu cũng không có cảm giác, dân dân càng lúc càng cảm thấy không đúng lắm, dường như hợp với quy luật nào đó của thiên đạo, tiếng đâm vào cây "soạt soạt" cũng giống như tiếng chuông lớn vang vọng ở đại cung, từng tiếng từng tiếng như gột rửa tâm hồn.

Đến sau nàu loại cảm giác không được tự nhiên đó cũng không còn nữa, càng lúc càng ổn định, điểm đâm cũng càng lúc càng chuẩn.

Dường như mỗi một động tác đều như lặp lại lần trước, nếu đem thời gian tua lại như một thước phim, cũng chỉ có thể nhìn thấy sự trùng lặp giống hệt nhau. Đây là người vừa mới bắt đầu học kiếm tối qua sao?

Thu Vô Tế đứng ở trong cửa sổ nhìn ra, cũng có chút xuất thần.

Đây quả thực là ăn khớp với vận luật của thiên đạo, chỉ có điều đối với hắn mà nói, hắn chính là thiên đạo, chỉ cần toàn thân tâm đều tập trung vào dựa theo quy tắc mà làm, vậy tự nhiên sẽ hợp với thiên đạo.

Thật sự là ăn gian, người khác muốn luyện đến cảnh giới này, không một nghìn năm thì cũng phải tám trăm năm...

Tuyên Cơ ở bên cạnh mới là nhận được tạo hoá cực lớn, quá trình ở bên cạnh quan sát luyện kiếm không khác gì thể ngộ thiên đạo, đối với tương lai trưởng thành của nàng thật có lợi ích to lớn. "Tuyền Cơ, cùng đối luyện với tiểu sư thúc tổ của con một chút đi."

"Dạ." Tuyền Cơ sớm đã rục rịch muốn thử rồi, rút kiếm hành lễ: "Xin tiểu sư thúc tổ chỉ giáo."

"Keng!" Kiếm như rồng lượn, chiếu vào trong băng tuyết.

Nhìn kiếm quang giao nhau bên ngoài cửa sổ, Thu Vô Tế càng thất thần.

Không phải em đang dạy anh học kiếm, nếu như dựa theo xu thế này, e rằng anh đang ăn gian cả Vân Tế Tông.........

"Ai da đau đau đau, đừng véo."

"Anh còn không biết ngại! Suýt chút nữa ngay cả Tuyền Cơ cũng không đánh lại, thật mất mặt bổn toạ."

"Cuối cùng không phải là đánh lại được đó sao! Tuyền Cơ người ta cũng là đệ tử nội môn, luyện kiếm pháp cấp bậc rất cao, anh mới có kiếm pháp căn bản mà đánh với cô ấy, có thể thắng cũng là không tệ rồi... thật sự cho rằng người ta là làm việt vặt à."

"Dù sao đó cũng chỉ là một tiểu cô nương, cũng chỉ mới luyện có hơn ba năm”" Thu Vô Tế véo tai của Sở Qua xách lên: "Tối nay không được phép ngủ, đi Thí Kiếm Quật tầng thứ nhất ở đó bốn canh giờ, thiếu một khắc cũng đừng có ra ngoài gặp em."

"Ai ôi không phải, sáng sớm ngày mai e rằng là phải quay về rồi, xác định tối nay nhốt anh trong động sao?"

"Vậy anh còn muốn thế nào? Ngủ trong phòng em sao?"

"emmm... `

"Bên trong đều là các loại kiếm tích kiếm ý, tự suy diễn đường kiếm tấn công, tính là lịch luyện quân chiến, thế nhưng rất căn cơ, không khó, đi đi." "Bịch" Thu Vô Tế đạp vào mông hắn một cái, đạp hắn vào Thí Kiếm Quật. Trong đó truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Sở Qua: "Thu Vô Tế anh kiện em ngược đãi học đồ."
Bình Luận (0)
Comment