Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 450 - Chương 450: Phát Triển Chưa Từng Ngờ Tới (2)

Chương 450: Phát triển chưa từng ngờ tới (2) Chương 450: Phát triển chưa từng ngờ tới (2)Chương 450: Phát triển chưa từng ngờ tới (2)

Chung Dật cười nói: "Thế nhưng lúc đó chúng ta cũng không nghĩ đến sau này tiếp diễn ra sao, đó chính là sau khi lợi ích của bọn họ bị nuốt chửng sạch sẽ, tỉnh lại gia quyến thân thích bị đuổi, thuộc hạ phân tán, sản nghiệp mất hết, lúc đó sẽ như thế nào?"

Sở Qua ngây ngốc, đừng nói lúc đó không ngờ tới, cho đến bây giờ cũng là bị nhắc nhở mới nghĩ đến.

"Chưa từng nghĩ đến đúng không?" Chung Dật thở dài nói: "Chúng ta không nghĩ tới, Mễ Hiểu Lâm lúc đó hiển nhiên cũng không nghĩ nhiều như vậy, đương nhiên là đưa bọn họ về tập đoàn rồi nói sau. Đợi đến khi miếng bánh ngọt chia xong rồi, sau khi mọi thứ kết thúc rồi mới nghĩ đến, sau khi bọn họ tỉnh lại sẽ có phiền phức lớn, còn không bằng giết bọn họ, giữ lại làm gì..."

Sở Qua võ chán không nói.

"Tôi sớm đã cùng bọn họ trở về Thượng Hải, vân luôn lặng lẽ quan sát vở kịch lớn này. Đến cuối cùng tôi cũng ý thức được hai người này e rằng sắp bị người mình giết chết rồi, liền chạy đến bệnh viện cứu người, vừa hay bị tôi cứu được, đưa đến đây" Chung Dật nói đến đây, trịnh trọng giới thiệu một câu: "Bác sĩ Trịnh, cũng là viện trưởng của bệnh viện tư nhân này, là người tôi tín nhiệm nhất."

Sở Qua nhìn mái tóc bạc trắng của bác sĩ Trịnh, thầm nghĩ cách nói "tín nhiệm nhất" này có chút ý tứ, khiến cho cẩu gõ chữ mình vừa nghe, lập tức có thể suy diễn ra câu chuyện cũ bưồn triền miên... thế nhưng tình cảnh nhìn thế nào cũng không ổn, Chung Dật chỉ nhìn bề ngoài so với mình thì tuổi tác cách biệt không nhiều, nhưng bác sĩ Trịnh là một bà lão rồi...

Nhất là nhân gian không giữ được...

Ách bỏ đi, hà cớ gì phải nghĩ những cái này, nói không chừng con cháu của bác sĩ Trịnh người ta đây nhà, đoán mò không tốt.

Quả nhiên bác sĩ Trịnh nghe ba chữ này xong, ánh mắt cũng có chút phức tạp, thấp giọng nói: "Anh có bạn bè mới của anh, hà cớ gì phải nói những cái này."

Chung Dật trâm ngâm một lát, không trả lời.

Lão Chu cuối cùng mở miệng nói: "Cho nên ý của cậu là, đợi bọn họ tỉnh lại, chắc chắn sẽ trở lại báo thù những người đó?"

"Đúng... Chung Dật nói: "Bọn họ làm rất nhiều chuyện sai trái, thế nhưng vẫn luôn rất thoải mái, tập đoàn còn càng làm càng lớn. Nguyên nhân rất đơn giản, chính làb ởi vì các loại dị năng kỳ lạ cổ quái, dẫn đến vụ án không có cách nào điều tra được, cái này bản thân ông cũng có đích thân trải nghiệm rồi. Hai người họ đã từng có địa vị quan trọng ở tập đoàn cũng là ở mức chư hầu, nếu như phản bội làm nhân chứng, đoán chừng đủ để khiến tập đoàn này tan rã, đây chính là làm một mẻ khoẻ cả đời mà tôi nghĩ đến."

"Cậu xác định bọn họ tỉnh lại sẽ đi theo cách nghĩ của cậu chứ? Làm không tốt người đầu tiên sẽ là chúng ta thì sao... càng huống hồ bọn họ tự mình có nợ máu, nếu như lựa chọn bo bo giữ mình trốn đi thì sao? Dị năng ở trong tay, nói không chừng có có thể đông sơn tái khởi, hà cớ gì phải cá chết lưới rách vào lúc này."

Chung Dật lắc đầu nói: "tôi hiểu tâm tư của những người này hơn ông... nếu như chỉ là bản thân mất sạch lợi ích, thân thích gia quyến tàn lụi, nói không chừng sẽ ẩn nhẫn xuống, mưu đồ tái khởi. Thế nhưng cho bọn họ nhìn thấy kẻ thù dùng tiền của bọn họ ăn ngon uống sướng chơi gái, e rằng còn khó chịu hơn so với giết bọn họ. Từ điểm này, bọn họ tuyệt đối càng hận đám người Mễ Hiểu Lâm hơn, chứ không phải chúng ta."

Hắn ngừng lại, lại cẩn trọng bổ sung thêm một câu: "Ngoài ra, tôi phát hiện bọn họ ở nước ngoài có quan hệ không rõ ràng, tôi cũng kiến nghị sau khi làm bọn họ tỉnh lại sẽ tìm hiểu rõ ràng."

Sở Qua trong lòng khẽ động, câu nói này có chút quan trọng... phù hợp với cách nói cùng với Tạ Văn Nguyên. Chuyện liên quan đến phía sau nói không chừng còn quan trọng hơn bản thân chuyện này.

Lão Chu trầm ngâm một lát, cuối cùng vân lắc đầu bật cười: "Tuy rằng không quá muốn thừa nhận... vẫn là cần phải thừa nhận, cậu nói rất đúng. Bất kể là bọn họ sẽ làm thế nào, cũng đợi tỉnh lại rồi nói, thực sự không được, chúng ta cũng không phải là không có thủ đoạn."

Lão Chu là người bị hại mà Đỗ Liên Phong và Tề Thành Thái làm bị thương, ông đồng ý với ý kiến của Chung Dật, cũng có nghĩa là hai người thực vật người có thể trị.

Có thể trị không có nghĩa là có thể trị khỏi. Sở Qua nhìn Thu Vô Tế, hai "người thực vật" này nguyên nhân căn bản là thân hồn bị thương, hồn hải cũng sắp bị đánh tan rồi, y học hiện đại chắc chắn là không trị được, nếu như có người có thể trị, vậy thì chỉ có Thu Vô Tế.

"Có thể trị" Thu Vô Tế đơn giản cho một đáp án rõ ràng: "Thế nhưng tôi kiến nghị đổi chỗ khác... tôi cuối cùng cũng biết vì sao Sở Qua hôm nay lại giống như ruồi nhặng muốn hợp tác rồi, hợp tác không thành thì gây sự, hoá ra là nóng vội rồi."
Bình Luận (0)
Comment