Chương 456: Sở Qua giết boss (2)
Chương 456: Sở Qua giết boss (2)Chương 456: Sở Qua giết boss (2)
Vốn dĩ cho rằng mình là khắc tinh của Sở Qua, kết quả ngược lại thực ra là bị Sở Qua khắc tinh sao?
Nghe Sở Qua nói như vậy, Lôi Giang Dũng khí huyết xông lên não, lệ khí lại một lần nữa phát ra: "Cậu cho rằng cậu thắc chắc rồi sao?"
Hắn bỗng niên rút từ trong túi ra một khẩu súng.
Thần sắc của Sở Qua khẽ biến.
"Không biết là cậu thân pháp nhanh, hay là súng nhanh?" Lôi Giang Dũng cười gắn nói: "Vốn dĩ không muốn để lại loại chứng cứ có thể bị điều tra này, nếu cậu đã muốn chết..."
Sở Qua vẫn luôn mỉm cười cuối cùng cũng trở nên lạnh băng, cùng lúc nói: "Vốn dĩ tôi chưa nghĩ xong làm sao đối với mấy người... nếu anh nhất định muốn tìm chết... vậy thì chết đi."
Phong vân chợt biến.
Ở trong nhà xưởng xa xa, Thu Vô Tế ngược lại thu lại thần niệm vẫn luôn bám theo trên người Sở Qua.
Súng?
Đó là người dùng.
Ở dưới cự ly gần, Thu Vô Tế có thể khẳng định, bọn họ ngay cả cơ hội bóp cò cũng sẽ không có. Ngược lại là hoàn toàn chọc giận Sở Qua, bọn họ rất có thể phải chết...
Nói không chừng thật sự sẽ dẫn đến lần đầu tiên Sở Qua giết người.
Hắn thật sự trưởng thành rồi, bất luận là kinh nghiệm chiến đấu hay là quyết đoán, cùng với khí độ lúc chiến đấu, đều vô hạn tiếp cận giang hồ của nàng rồi, căn bản không cần nàng phải có bất kỳ lo lắng gì.
Thu Vô Tế càng thêm kỳ vọng, ngày được cùng hắn đeo kiếm nắm tay nhau - tuy rằng hiện giờ thực ra cũng được tính rồi.
Cảnh tượng lúc này là Thu Vô Tế ngồi xếp bằng nhắm mắt, hai tay phân biệt đưa ra hai ngón giữa, trái phải đặt lên trái cảu Đỗ Liên Phong và Tề Thành Thái.
Ngoài nhà đám người Chung Dật đang canh chừng khắp các con đường, cảnh tượng thoạt nhìn giống như Thu Vô Tế đang toàn tâm bắt đầu trị liệu.
Ngón tay dung dung tản phát ra ánh sáng nhu hoà, khuôn mặt yên lặng của hai người Đỗ, Tề dân dân bắt đầu giật giật nhẹ, dường như có dấu hiệu tỉnh lại.
Vào lúc này, không khí có chút gấp khúc, dường như có tiếng động sắc nhọn đâm thẳng vào mi tâm của Thu Vô Tế.
Thu Vô Tế mở mắt ra.
"Keng!" gợn sóng không nhìn thấy đang lắc lư ở phía trước, tràn lan ra, trong căn nhà tối tăm dường như có oán quỷ kêu gào, thẳng đến tâm linh.
Thu Vô Tế dường như cảm nhận được dịch thể toàn thân cũng theo những thanh âm này bắt đầu cộng hưởng, sôi trào, trái tim cũng đập hỗn loạn, cả lục phủ ngũ tàng cũng giống như sắp nổ tung.
Ngón tay đặt trên trán của hai người Đỗ, Tề, rõ ràng cảm nhận được, nếu như bản thân không xử lý, thân thể của bọn họ thật sự sẽ nổ đến máu thịt không còn.
Thu Vô Tế mỉm cười nói: "Giả thân giả quỷ, chẳng qua chỉ là loại sóng âm thấp kém, cũng dám khoe khoang trước mặt bổn toa..."
Nàng thu lại ngón tay đặt ở trên trán của hai người Đỗ, Tề, ngón tay gẩy nhẹ.
"Keng!" Giống như tiếng đàn tranh, sóng âm toả khắp.
Gợn sóng không nhìn thấy kia đụng vào quấy nhiều, lại hình thành xoáy khí quỷ dị khổng lồ, xoáy khí gào thét, giống như rồng ngâm, xông phá nóc nhà của nhà xưởng, thẳng vào mây xanh.
Tinh không giữa đêm khuya vậy mà lại cuốn ra hình rồng.
Sở Qua ở chỗ xa bỗng nhiên quay đầu nói: "Đù, các ngươi thật sự dám chọc đến Thu Thu... chê sống quá lâu là đây..."
Trước mặt hắn là ba người Lôi Giang Dũng đang đứng trợn mắt há miệng, đều ôm cổ tay lùi về sau. Trước đó bọn họ thậm chí cũng không phải ứng kịp là xảy ra chuyện gì, cổ tay đau nhức, súng cũng rơi.
Thấy Sở Qua quay đầu nhìn về phía nhà xưởng, Lôi Giang Dũng quay người liên chạy.
Bọn họ không sợ đắc tội người bình thường, tuỳ tiện ra tay chính là như vậy. Bởi vì người bình thường cho dù chiến thắng cũng không dám giết người, trực tiếp đi là được, sau này tìm cơ hội sẽ nghiên cứu năng lực của Sở Qua này rốt cuộc là chuyện gì, sớm muộn cũng giết hắn.
Đang nghĩ như vậy, liền nghe thấy Sở Qua ở sau người nói: "Tôi cho các người đi rồi sao?"
Lôi Giang Dũng đầu cũng không quay lại chạy về phía xe của mình, cứng miệng nói: "Cậu còn có thể thế nào? Cậu giết tôi à, cậu dám không ha ha ha ha, sau khi tôi và cậu giao thủ mất tích, cho dù cậu làm sạch sẽ hơn nữa, cảnh sát cũng sẽ quấy lấy cậu."
Sở Qua khẽ thở dài nói: "Vì sao các người luôn không biết, các người có thể khiến cảnh sát không tìm được hung thủ, người khác thực ra cũng có thể."
Dứt lời, ở phương hướng Lôi Giang Dũng chạy trốn, bỗng dưng xuất hiện một ngọn lửa nhỏ.
Ngọn lửa nhỏ đón gió mà căng to ra, chớp mắt đã biến thành một người lửa khổng lồ.
Lôi Giang Dũng lập tức dừng lại, trợn mắt há miệng: "Đây... đây là thứ gì?"
Người lửa khổng lồ cười gẵn nói: "Sâu bọ lần này có chút ý tứ, hắn lại muốn phá phòng ngự của ta."
Sở Qua nói: "Phá rồi sao?" "Phá rồi, thế nhưng phá một lớp phòng ngự lửa, hắn muốn làm gì?"
Lôi Giang Dũng: "..."
"Ngươi xách bọn họ đến chỗ mọi người nhìn thấy rồi thiêu chết.” Sở Qua bình tĩnh nói: "Sẽ có vô số người chứng kiến nhìn thấy bọn họ chết bởi thiên hoả không biết từ đâu giáng xuống, trước đó hắn từng gặp ai cũng hoàn toàn không có chút liên quan nào... đó là làm nhiều việc ác dân đến trời phạt."
Lôi Giang Dũng cuối cùng cũng chân chính ý thức được cái chết đến gần, sợ hãi hét lớn: "Không! Cậu đây là giết người."
Ánh mắt của Sở Qua như nhìn cọng rơm rác: "Nếu như Sở Qua ta không đủ năng lực, hôm nay sớm đã phơi thây ở đây rồi. Lúc ngươi lợi dụng năng lực tuỳ tiện giết người khác, có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?”
Nhìn ánh mắt của Sở Qua, người lửa khổng lồ ngẩng đầu lên trời cười điên cưồng: "Tốt, tốt lắm! Thú vị, phụ thần của ta."