Chương 458: Ai dám nói thần tiên (2)
Chương 458: Ai dám nói thần tiên (2)Chương 458: Ai dám nói thần tiên (2)
Mễ Hiểu Lâm cười lạnh nói: "Chung Dật, người khác cố ky anh, tôi cũng không sợ anh."
Chung Dật thản nhiên nói: "Đúng vậy, cô cũng không quen biết tôi."
"Tuy tôi không biết, nhưng nghe danh đã lâu." Mễ Hiểu Lâm cũng không có tâm tư hàn huyên cùng Chung Dật, nữ nhân bên trong lại có năng lực chống cự chủ nhân mà không rơi vào thế hạ phong, điều này khiến cô ta vừa kinh ngạc vừa có chút sợ hãi. Lúc này cục diện đã náo loạn thành như vậy rồi, nếu như không mau chóng xử lý, sau này e là vĩnh viễn không an ổn.
Cô ta cắn răng, trên lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh một con bươm bướm màu đen.
Cùng lúc này, Chung Dật nhíu mày, nhìn lòng bàn tay của mình, không biết từ lúc nào cũng xuất hiện một hình bươm bướm giống hệt.
"Cái này không thể là trực tiếp xuất hiện ở thân người... chẳng lẽ là trước kia ở Nam Giang lúc gặp mặt khách sáo bắt tay đã để lại, lúc này mới theo năng lực của cô ta mà hiển hiện?" trong lòng Chung Dật loé lên suy nghĩ, còn chưa phán đoán ra hình bươm bướm này dùng để làm gì, liền nhìn thấy Mễ Hiểu Lâm bóp vỡ bươm bướm trong tay của cô ta.
Theo bươm bướm vỡ nát, tay phải của Chung Dật cũng nổ vỡ vụn, máu thịt bay tung toé.
Dị năng: Hiệu ứng hồ điệp
Chung Dật đau đớn hừ một tiếng, trên mặt ngược lại có chút vui mừng: "Rất tốt, rất tốt... rất đau."
Chỉ sáu chữ nói xong, tay phải của hắn lại khôi phục lại nguyên trạng.
Mễ Hiểu Lâm cũng không bất ngờ, cười lạnh nói: "Tôi không biết thương thế của anh hồi phục là nguyên lý gì, thế nhưng tuyệt đối không thể nào không có trả giá, tự nhiên nổ tung một bàn tay, lúc này anh nhất định sẽ yếu đi vô số lần so với bình thường, còn muốn doạ tôi à?"
Còn chưa dứt lời, một cây roi đã đánh vào bên mặt của Chung Dật.
Chuøn Dật lắc người, tay phải bị coi thành "yếu ớt vô số lần" giống như chuỳ sắt, liên tục đập vào bụng của Mễ Hiểu Lâm, một quyền đánh bay cô ta ra mười mấy mét, nặng nề nằm trong bùn đất.
"Khụ khụ.." Mễ Hiểu Lâm chật vật ngẩng đầu, giống như gặp quỷ nhìn về phía Chung Dật đang đi tới: "Anh... làm sao có thể?"
"Thật ngại quá, thương thế khôi phục của tôi thật sự sẽ không trở nên yếu ớt. Bằng không cô cho rằng người khác cố ky tôi điều gì? Ngu xuẩn tự cho là đúng." Chung Dật bước đến phía trước, đang muốn bổ sung thêm một cước.
Cả người Mễ Hiểu Lâm bỗng nhiên biến thành hư ảnh bươm bướm, biến mất không thấy đâu.
Trong không khí truyền đến thanh âm cuối cùng của cô ta: "Anh cũng như vậy."
Chung Dật nhíu mày.
Cô gái này năng lực kỳ quái... sau này gặp cũng phải cẩn thận hơn, ai lúc nào không cẩn thận bị cô ta dán lên một con bươm bướm ở bộ phận yếu hại, vậy còn mạng sao?
Lại nói cô ta ngủ với bao nhiêu người rồi?
Chẳng trách...
Người tấn công chính diện phía sau làm chim thú tản ra, mà sóng âm giao tranh ở trung tâm cũng gân như đồng thời có kết quả.
Vạn kiếm chỉ hình của Thu Vô Tế sau khi tan rã, nàng cũng nổi lên ý háo thắng, vạn kiếm chỉ ca thu liễm lại, một lần nữa ở trên bầu trời ngự tụ thành một kiếm hình cổ chuyết vô cùng to lớn.
Không khí xung quanh dường như cũng vì sự xuất hiện của kiếm này mà co rút sụp đổ, sinh cơ tất cả bị huỷ diệt, chỉ còn lại tịch diệt nguyên thuỷ nhất.
Giống như chân không.
Còn có thanh âm tồn tại hay không?
Ở mục tiêu căn bản là bảo vệ hai người Đỗ, Tề, Thu Vô Tế sớm đã thu được toàn thắng, đối phương căn bản không tấn công được vào trong phạm vi kiếm ảnh quanh người nàng.
Ở trong thủ hộ của kiếm, nàng chính là chúa tể.
Thế nhưng chỉ là thủ hộ, đối với Thu Vô Tế mà nói luôn cảm thấy không đủ vị.
Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời trên nóc nhà xưởng, vòi rồng sóng âm lượn lờ vẫn dây dưa.
Mái tóc dài của Thu Vô Tế không gió tự bay, nàng thấp giọng nói: "Đi."
Cổ kiếm chi hình xông thẳng lên trời, phá thẳng vào chỗ trung tâm của vòi rồng.
Không có tiếng giao tranh nữa.
Vô thanh, cũng vô hình.
Vị trí của cả vòi rông cũng biến thành chân không rồi, giống như tranh giấy bị cục tẩy chà đi, theo cổ kiếm nghiền ép qua, không gian trực tiếp sạch sẽ. Chân không làm sao lại có thanh âm?
Nhưng nếu như nghiêm túc kiểm tra, sẽ phát hiện không phải là chân không, trong không khí dường như có những con đom đóm, như có như không.
Thu Vô Tế độc môn thái hư hoả... nàng toàn lực thúc đẩy đại chiêu.
Kiếm phá Thái Hư.
Trong biệt thự nào đó của Thượng Hải, có người phun ra một ngụm máu tươi, uể oải nằm trên mặt đất, hoảng sợ nói nhỏ: "Đây rốt cuộc là ai... thật sự là thân phật của Hoa Hạ các ngươi hay sao?"
Một điệp ảnh màu đen lảo đảo đập vào lưng hắn, biến thành Mễ Hiểu Lâm.
"Chủ nhân" viễn trinh bị thương ngay cả một cái đập này cũng không thể chống đỡ được, hai người chật vật lăn như hồ lô.
Nhưng một khắc này bọn họ cũng vô tâm nghĩ đến cảnh chật vật của mình, trong đầu hiển hiện lên đều là câu nói của Mễ Hiểu Lâm lúc trước: "Có chủ nhân đích thân ra tay, vậy bọn họ chính là có thần phật phù hộ, cũng chết chắc rồi"
Phàm nhân an dám... nói bừa thần tiên.