Chương 459: Một góc băng sơn q)
Chương 459: Một góc băng sơn q)Chương 459: Một góc băng sơn q)
Giống như tất cả anh hùng đô thị, sau khi tất cả xong việc, chỗ xa mới truyền đến tiếng cảnh báo.
Sở Qua lái xe SUV quay về, trong lòng đang nghĩ cảnh sát đến muộn cũng có thể có hợp tác với Chung Dật, bằng không lúc trước ở bệnh viện cũng có cảnh sát âm thâm canh chừng, nơi di chuyển ngược lại không có, có xác suất rất lớn chính là cố ý, thuận tiện làm việc.
Lúc nhìn thấy thủ lĩnh, Sở Qua càng thêm khẳng định suy đoán của mình
Bởi vì dẫn đầu lại là Cố Nhược ngôn.
"Cố xã trưởng, sao lại là cô?" Sở Qua kinh ngạc hỏi: "Cô không phải là quan kinh thành sao?" "Tôi thường xuyên phải chạy khắp nơi, hai ngày trước vừa đến Thượng Hải... chuyện này cũng chỉ là may mắn gặp dịp" Cố Nhược Ngôn nhìn cửa kính và ghế lái của con SUV bị cắt nát, trong mắt như có thâm ý: "Anh ở ngoài bị đánh lén à?”
Sở Qua cười ha ha: "Đúng vậy cùng hung cực ác, vẫn may tôi chạy nhanh, hàng trong nước đúng là tốt."
Chung Dật gương mặt giật giật.
Mẹ nó xe của lão tử...
Cố Nhược Ngôn nhìn Sở Qua một cái thật sâu, lại cũng không hỏi kỹ, chỉ là đưa tay ra làm tư thế nắm tay: "Chuyện này có thể liên quan tới một vài thủ tục ngoại cảnh, có thể có liên quan đến một vài vụ án vẫn luôn điều tra ở Bắc Kinh, cho nên tôi tạm thời tiếp nhận..."
Có chút giống như đi cửa sau, bản thân ở ngoài chiến đấu và thiêu chết người có thể đến, không biết Cố Nhược Ngôn liệu có liên quan không, thế nhưng dáng vẻ này của cô ấy, e rằng là sẽ không đi sâu.
Đây gọi là trong triều có người làm chuyện tốt? Sở Qua cúi đâu nhìn bàn tay trắng như ngọc của cô đưa ra, thân sắc xoắn xuýt.
Luôn cảm thấy trong công xưởng đang lan tràn khí tức của hũ dấm chua, so với sóng âm vòi rồng lúc này còn kinh người hơn.
Tuỳ tiện đổi một người khác đứng ở đây cũng sẽ không như vậy, nhưng mà người này lại là Cố Nhược Ngôn, một cô gái duy nhất ở trong lòng Thu Vô Tế có thể nổi lên một chút xíu quan hệ với Sở Qua, sau đó cô ấy còn giúp Sở Qua đi cửa sau không điều tra sâu... Cho dù Sở Qua và Cố Nhược Ngôn hai người trong cuộc tự mình căn bản không có một chút quan hệ nào, cửa sau không cần nói cũng biết là do ba mẹ mở ra...
Sở Qua bất chấp khó khăn đưa tay ra nắm lấy: "Cái đó, chuyện ở đây chủ yếu là do Chung ca phụ trách, tôi chỉ là trợ thủ thôi, cùng tôi nói nhiều như vậy làm gì, cô nên nói với Chung ca..."
Nắm tay khẽ chạm rồi thu lại ngay, trong mắt người bên cạnh cũng chính là lễ tiết rất bình thường, trời mới biết trong lòng kẻ này quả thực giống như xông vào núi đao.
Cố Nhược Ngôn cũng không nghĩ nhiều như vậy, đơn giản nói: "Chuyện này anh Chung sớm đã liên lạc với chúng tôi rồi, thế nhưng chuyện đầu rồi lại hất chúng tôi ra..." Cô ngừng lại, lộ ra một nụ cười giễu cợt: "Trong mắt anh Chung, cảnh sát có thể giúp lúc bảo vệ người là hữu dụng, lúc có khả năng cản trở kết hoạch giết người của mình thì thành vướng bận."
Chung Dật mỉm cười, mặc nhận đánh giá này, cũng không giải thích với cô, chỉ là nói: "Chúng tôi cũng không giết người, suy cho cùng còn là đang cứu người."
Cố Nhược Ngôn không đi vạch trần Chung Dật tuyệt đối muốn giết người, hiển nhiên là không tin với trình tự bình thường có thể đem Mễ Hiểu Lâm hoặc là người đứa sau cô ta tống vào ngục, vì vậy lựa chọn dùng phương pháp của mình. Chỉ là sắp thành lại bại, Mễ Hiểu Lâm không giữ lại được, ngay cả người phía sau ở đâu cũng không biết, đối phương căn bản không lộ diện.
Tranh chấp chuyện này, lúc này lại nói cũng không có ý nghĩa. Cố Nhược Ngôn thấp giọng nói: "Chuyện trước kia không cần tranh chấp, đến lúc này rồi, hi vọng các vị có thể hợp tác với tôi."
Chung Dật nhìn Sở Qua một cái, bật cười nói: "Nếu Sở Qua ở đây, đương nhiên sẽ chung sức hợp tác với cô."
Ý của hắn hiển nhiên cũng là chỉ quan hệ của mẹ Sở, kết quả lời này lại nghe thành Cố Nhược Ngôn và Sở Qua đồng thời thần sắc không tự nhiên, dị miệng đồng thanh: "tôi và anh ấy (cô ấy) có quan hệ gì chứ?"
Trong nhà xưởng truyền đến tiếng nghiến răng, từng từ từng chữ truyền ra: "Người tỉnh rồi, mấy người muốn ở ngoài đó anh anh em em bao lâu nữa."
Sở Qua rùng mình một cái, chạy như bay vào trong nhà xưởng.
Cố Nhược Ngôn cảm thấy mình bỗng nhiên toàn thân biến thành lỗ châu mai, bất đắc dĩ trợn mắt đi vào theo.
Đến bên trong liền nhìn thấy Đỗ Liên Phong và Tề Thành Thái nằm co quắp trên đồng cát, hai mắt có chút mê man đục ngầu, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Thu Vô Tế, trước là một trận mơ hồ, lại rất nhanh hoá thành sợ hãi.
"Biết sợ rồi à" Thu Vô Tế ngữ khí lạnh lùng nói: "Nói rõ ký ức khôi phục, tất cả bình thường. Sở Qua, chúng ta có thể đi rồi."
Sở Qua: "...
"Còn không nỡ đi sao?" Thu Vô Tế nói: "Cảnh sát tra án, lẽ nào cũng có thể cho chúng ta ở bên nghe sao? Quan hệ thật tốt..."
Sở Qua võ chán: "Đâu ra nhiều cái có với không thế chứ, em quả ai đến tra, chúng ta tự mình không biết tra trước sao?"
Thu Vô Tế hừ hừ nói: "Thân hồn của bọn họ đều là do em dựng lại, ký ức từ lúc nhỏ tè ra quần em cũng biết rồi, còn cần tra à?"
Sở Qua nháy mắt với nàng.
Thu Vô Tế sửng sốt, ngậm miệng lại.