Chương 461: Bi kịch của Mễ Hiểu Lâm (1)
Chương 461: Bi kịch của Mễ Hiểu Lâm (1)Chương 461: Bi kịch của Mễ Hiểu Lâm (1)
Theo cách nói của hai người Đỗ, Tề, nói thực cũng không có nằm ngoài dự tính của Sở Qua, trong lòng hắn cũng đã sớm có "đại cương" cho chuyện này rồi.
Lúc trước Tạ Văn Nguyên nói công ty của Mễ Hiểu Lâm có vốn đầu tư nước ngoài không đáng tin cậy, hắn cũng đã từng có dự đoán tương tự rồi. Lúc trước lên mạng nói chuyện với người ta, không đến mấy câu đã chụp mũ lĩnh cẩu lương cho đối phương rồi, huống hồ là cái này.
Nếu như ai có nhận thức thì cũng đều có cách nghĩ "linh khí là nguồn vốn mới" này, đây đương nhiên là chuyện của toàn cầu, sẽ không chỉ có một vài người.
Từ tình huống đã biết này xem ra, Đỗ Liên Phong cũng không trong sạch như vậy, ví dụ như chuyện của Nam Giang lúc trước, đám người Thiết Châm Hải Đông Thanh hình như cũng là thuộc hạ dưới trướng của Đỗ Liên Phong, như vậy người tiếp xúc với Nguyễn Tiễn đoán chừng khả năng cao cũng là bản thân Đỗ Liên Phong.
Cho dù đó là quan hệ của Mễ Hiểu Lâm, Đỗ Liên Phong hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu, chí ít đã là một người tiếp tay cho giặc rồi, có treo lên giường của Mễ Hiểu Lâm hay không cũng không dễ nói...
Đương nhiên cái này không cần phải bàn vào lúc này, Cố Nhược Ngôn là người đọc tâm, trong lòng cô thiết nghĩ là càng rõ hơn. Đỗ Liên Phong thật sự có tham gia vào chuyện của người nước ngoài thì càng tốt hơn, các loại vây bẩn làm bằng chứng sẽ càng trực tiếp hơn, cái này nói với cảnh sát là được, Sở Qua là thật sự không muốn tiếp tục can thiệp nữa.
Giày vò sâu hơn nữa thật sự có thể hoàn toàn đảo lộn cuộc sống của mình.
Sau khi có dị năng, một vài người còn điên cuồng ngang ngược hơn những "người xấu" bình thường, Sở Qua sống ở xã hội hiện đại lâu như vậy từ trước đến nay chưa từng nghĩ có người có thể coi chuyện giết người bình thường giống như ăn cơm uống nước, ngay cả Dung Phục lúc trước hiệu xưng là sát thủ liên hoàn cũng không biểu hiện ra, nhưng Lôi Giang Dũng điên cuồng ngang ngược cuối cùng cũng đã chọc giận hẳn rồi.
Hắn giết người rồi, cũng không hối hận.
Còn không quyết tuyệt, chỉ sẽ có phiền phức vô cùng vô tận.
Hôm nay Sở Qua không tin Mễ Hiểu Lâm còn có can đảm đến tìm mình, đây chính là uy nhiếp. Đương nhiên để đề phòng bất trắc, tốt nhất là cũng lôi người phụ nữ này vào, vậy thì yên tâm hơn nhiều rồi, những binh tôm tướng cua khác đầu còn dám đến tìm chết.
Hắn nhìn Cố Nhược Ngôn nói: "Cái đó... có cơ sở là cách nói của hai người kia, tôi cảm thấy có phải là trước tiên nên bắt Mễ Hiểu Lâm sẽ tốt hơn không?"
Cố Nhược Ngôn gật đầu, bỗng nhiên dẫn đội rời đi nói: "Trước tiên giam giữ hai người họ, những người khác theo tôi, lập tức truy bắt Mễ Hiểu Lâm."
Thu Vô Tế nhẫn nhịn, muốn nói vì sao cô lại nghe lời hắn như vậy, cuối cùng vẫn không mở miệng nói ra.
Nói ra cái này hình như không phải là cô ấy bị người ta cười, mà là bản thân sẽ bị người ta cười. hu hu hu..........
Mễ Hiểu Lâm lúc đầu cũng không nghĩ đến việc chạy tốn.
Chủ nhân đã lập tức rời đi rồi, ông ta sẽ không lộ diện ở trước mặt người khác. Mễ Hiểu Lâm đang ở trong biệt thự nổi trận lôi đình với một đám thần tử dưới váy: "Tôi ở phía sau đánh nhau thừa sống thiếu chết với Chung Dật, một đám người mấy người ở phía trước xung kích nhà xưởng, lại đánh cũng không đánh liền bỏ chạy, các người đi du lịch sao?"
Có người lúng túng trả lời: "Ngũ trảo kim long to như vậy chiếm giữ ở đó, chúng tôi đánh thế nào?"
"Rồng?" Mễ Hiểu Lâm sửng sốt: "Thật sự có rồng lớn như vậy sao tôi không nhìn thấy?"
"Thật sự đó, không tin cô cứ hỏi Smith?" "Không phải ngũ trảo kim long gì đó a" Smith vung cánh tay hình dung nói: "Tôi nhìn thấy đôi cánh chết chóc."
"Gì mà đôi cánh chết chóc?"
"Chính là hắc long có cánh dài, trên lưng còn có nham thạch..."
"Hắc long cái rằm, rõ ràng là kim long."
"Hắc long."
"Kim long."
Hai bên đánh nhau.
Mễ Hiểu Lâm vỗ chán nhìn những người khác.
Có người yếu ớt nói: "Tôi nhìn thấy thanh lòng, còn phun nước..."
"Anh nhìn thấy là long vương trong nhóm của anh sao?"
"Là cái đù mát! Nếu như là long vương trong nhóm tôi sớm đã nhào qua rồi, được không."
Lại đánh nhau, loạn thành một đống.
Mễ Hiểu Lâm tức giận như điên nói: "Cũng chính là nói các anh nhiêu người như vậy, bị một trò ảo thuật đơn giản lừa đi hết rồi. Tôi mẹ nó đù má nhà các người."
Mọi người đang đánh nhau: "..."
Cảm thấy không giống ảo thuật mà, không biết nói như thế nào...
Thế nhưng nếu mọi người đã nhìn thấy không giống nhau, có thể thật sự là ảo thuật, ăn mắng cũng không có chỗ nói lý...
Mễ Hiểu Lâm tức giận đến mức quay vòng vòng: "Đều là phế vật! Chuyện đơn giản như vậy lại làm thành như vậy... Lôi Giang Dũng cũng là phế..." Còn chưa dứt lời, liền nhận được điện thoại: "Mễ tổng, Lôi tổng vừa rồi ở cửa một quán bar náo nhiệt nhất, tự, tự thiêu rồi."
Mễ Hiểu Lâm sửng sốt một lúc, mới đem chuyện "quán bar náo nhiệt nhất" và "tự thiêu" liên hệ lại với nhau, thân sắc lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Trong lòng bỗng nhiên nổi lên cuôn mặt bình tĩnh đó của Sở Qua, Mễ Hiểu Lâm nổi lên ý lạnh...
Tên tác giả đó... cũng là một kẻ ác...
Cuối cùng cô ta cũng ý thức được đây dường như không phải là lúc để truy cứu trách nhiệm, mà là lúc phải làm thế nào giữ được lực lượng chạy trốn. Bằng không cảnh sát chạy đến hỏi chuyện liên quan đến Lôi Giang Dũng, không đến hai ngày là không thoát thân được, đến lúc đó hai người Đỗ, Tề thật sự tỉnh lại phản bội, đào ra chuyện xấu mà công ty từng làm tối thiểu cũng có trăm chuyện trở lên, rất nhiều thứ nhìn như không có chứng cứ ở trong mắt của hai người đó khắp nơi đều là chứng cứ, hoặc là nói bản thân hai người họ chính là chứng cứ.