Chương 462: Bi kịch của Mễ Hiểu Lâm (2)
Chương 462: Bi kịch của Mễ Hiểu Lâm (2)Chương 462: Bi kịch của Mễ Hiểu Lâm (2)
Vậy là hoàn toàn sụp đổ rồi.
Thừa lúc sáng sớm cảnh sát còn chưa bắt đầu làm việc, lập tức di chuyển tài sản bỏ trốn.
Mễ Hiểu Lâm lòng nóng như lửa đốt lái xe đến công ty, xe cũng chưa đỗ xong đã nhìn thấy một nhóm người mặc đồng phục ngành thuế đang đứng dưới lầu nói: "Mễ tổng, chúng tôi nhận được tin báo, nói quý công ty thu mua tử kim khoáng nghiệp đã lén trốn thuế, xin mời phối hợp điều tra."
Tử kim khoáng nghiệp...
Trong lòng Mễ Hiểu Lâm chuyển mấy vòng, mới nghĩ đến chuyện thu mua này diễn ra vào năm ngoái, lúc đó từng hợp tác với nhà họ Hạ Hạ Quân Kiệt?
Lúc này ngươi đến làm loạn cái gì chứ, còn là làm loạn mảng tài vụ không nên phát sinh nhất vào lúc này.
Nếu như là bình thường, ăn một cái biên bản là xong chuyện, nhưng bây giờ là lúc nào! Là lúc muốn di chuyển tài sản để chạy trốn! Ở trước mặt của một đội quan chức thuế, làm sao di chuyển tài sản được đây?
Mễ Hiểu Lâm suýt chút nữa nôn ra máu.
Không ngờ rằng một tên công tử ăn chơi tầm thường vào lúc này lại cắm cho ả một đao chí mạng nhất, đủ để khiến của cải mà mấy năm qua ả vất vả khổ sở ngủ với hơn trăm người đàn ông của công ty dàn dần chiếm được lập tức mất hết.
Người nghe thương tâm người thấy rơi lệ.
Cô ta ngược lại cũng quyết định rất nhanh, dù sao trong tài khoản cá nhân cũng có không ít tiền, giữ lại cái này rồi nói sau.
Mễ Hiểu Lâm bảo chủ quản tài vụ tiếp đón cơ quan thuế, mình thì mau chóng lái xe ra sân bay.
Mùi vị không đúng, trực tiếp chạy trốn.
tính là cô ta chạy kịp thời, lúc cô ta rời khỏi công ty không đến mười phút, còi cảnh sát vang lên, cảnh sát đã vây quanh công ty.
" Mễ Hiểu Lâm đến rồi lại đi rồi?' Cố Nhược Ngôn lập tức ngửi thấy mùi không đúng: "Cô ta ngược lại quyết định dứt khoát, chạy cũng rất nhanh. Lập tức liên hệ với ngân hàng, đóng băng tài khoản cá nhân của cô ta. Liên hệ với sân bay, cấm Mễ Hiểu Lâm xuất cảnh, bảo cảnh sát sân bay hợp tác bắt Mễ Hiểu Lâm."
"Những người khác, đem người trong danh sách này toàn bộ dẫn đi hết cho tôi."
Mễ Hiểu Lâm đến sân bay, còn chưa qua vòng kiểm tra an ninh liền nhìn thấy một đám cảnh sát xông đến.
Cô ta một lần nữa quyết đoán thật nhanh hoá thành điệp ảnh biến mất không thấy đâu.
Người dị năng, đặc biệt là người dị năng có năng lực đặc biệt như cô ta, là rất khó bắt. Cho dù là hai người Sở Qua và Thu Vô Tế ở đây, cũng không chắc đã có thể kịp thời ngăn cản phương thức chạy trốn này của cô ta.
Điệp ảnh của cô ta biến mất cũng không phải bỗng nhiên biến mất, đồng dạng cũng là biến chủng lạc ấn hồ điệp vào người khác cũng sinh hiệu lực trực tiếp truyền tống đến trên người của một con bươm bướm khác, khoảng cách cũng không thể quá xa, thế nhưng dùng để chạy trốn đã là đủ rồi.
Lúc này cô ta vẫn là cực kỳ bình tĩnh, vị trí truyền tống trực tiếp chính là một chiếc thuyền biển sắp viễn hành, một vị thuyền trưởng là khách nhập màn của cô ta, đã từng thay cô ta mang theo một vài thứ không thể cho người khác biết.
Nhìn thấy cô ta đột nhiên xuất hiện, bên cạnh không có người khác, vị thuyền trưởng đó mừng rỡ, trực tiếp ấn cô ta nằm trên ghế, bắt đầu cởi đai lưng: "Sao em lại đến rồi... ôi không quản nữa, trước tiên cho anh sảng khoái đã."
Mễ Hiểu Lâm không hiểu sao lại bi phân: "Khoái cái mẹ nhà anh! Đàn ông các anh... huhuhu..." Mễ Hiểu Lâm vất vả mấy năm, cuối cùng tài sản chỉ còn lại một chút tiền mấy năm qua thỉnh thoảng tồn ra nước ngoài, bây giờ còn không thể dùng, thân không cắc bạc. Mấy tháng tiếp theo đi thuyền gặp phải cái gì, càng không thể nói với người khác...
Thế nhưng tốt xấu gì với năng lực của cô ta chỉ cần có chỗ dựa, tự có thể thoát khỏi kiểm tra an ninh đi tìm chủ nhân nương tựa. Tốt xấu gì cũng giữ được tính mạng, cũng không phải ngồi tù, không biết là vui hay là buồn.
Lúc ở trên thuyền làm bánh bích quy có nhân, Mễ Hiểu Lâm thỉnh thoảng sẽ hoảng hốt mà nghĩ, lần này sụp đổ đến cùng, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào...
Bắt đầu từ Nam Giang ư? Không, không, không, Đỗ Liên Phong, Tê Thành Thái thua ở Nam Giang lúc ấy, kỳ thực đối với cô ta mà nói tương đương với không có chuyện gì cả, ngược lại còn cho cô ta cơ hội nuốt chửng tài sản của hai người đó.
Cho nên khởi đầu của việc sụp đổ, chắc là tính từ khi bản thân cô ta không nghĩ đến trực tiếp giết hai người Đỗ, Tề, hay là bắt đầu từ khi cô ta nổi lên ý định thôn chiếm tài sản của Đỗ, Tê?
Thế nhưng không có trực tiếp giết hai người, rất bình thường a, vốn dĩ là đồng bọn, kết quả đồng bọn lại bị người †a đả thương, bản thân không hiểu vì sao lại giết bọn họ? Lại không phải là bị bệnh thân kinh, bình thường ngày cả nghĩ cũng sẽ không nghĩ theo phương hướng này.
Sau đó nổi lên ý định cướp đoạt tài sản của bọn họ, cũng rất bình thường a, hai người thực vật nằm ở đó cũng không biết là bao giờ mới tỉnh, ai nhịn được chứ? Cho nên bản thân chắc chắn không sai.
Sai ở... không đủ mạnh?
Thế nhưng ngay cả chủ nhân cũng ra tay rồi, là đối phương quá mạnh...