Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 463 - Chương 463: Đừng Cứ Nghĩ Đến Chuyện Sắc Sắc (1)

Chương 463: Đừng cứ nghĩ đến chuyện sắc sắc (1) Chương 463: Đừng cứ nghĩ đến chuyện sắc sắc (1)Chương 463: Đừng cứ nghĩ đến chuyện sắc sắc (1)

Bên đó Mễ Hiểu Lâm sầu vân thảm vụ, Cố Nhược Ngôn bận rộn tìm kiếm, nhóm người Nhà Đen ngược lại hoàn toàn rảnh rồi.

Vốn cho rằng là cuộc đại chiến ma quyền sát chưởng, cuối cùng phát hiện bản thân thật sự chính là đi du lịch, ngoại trừ Vạn Tử Tuấn viết hai chữ trên mặt ra, chuyện rắm gì cũng không làm.

Có lực lượng quốc gia tham gia, lại cộng thêm có người mạnh, những người khác thật sự có thể đánh xì dầu rồi...

Chỉ là cái đó đối với người mạnh cũng quá mạnh rồi... đặc biệt là Lục Oa.

Trước kia vẫn luôn đều chỉ là Sở Qua ra tay, Lục Oa đi theo giống như ẩn thân an tĩnh nhìn hắn phát huy, thật sự không biết hoá ra người ngưu bức nhất chính là nàng.

Nghĩ đến thiên địa kiếm ca, sóng âm vòi rồng, kiếm phá thái hư đó, liên tiếp triển khai đó là đặc hiệu chỉ tồn tại ở trong truyện tiên hiệp, Phan Đạt, Vạn Tử Tuấn cũng không biết mình đang nghĩ cái gì nữa.

Chắc sẽ không thật sự là Thu Thu trong sách chạy ra ngoài rồi chứ...

Sau này còn dám giốn mặt với Thu Thu nữa không, thật là quá khủng bố...

Ừm, chắc là không phải thật đâu, Thu Thu chân chính còn mạnh hơn thế này mới đúng, đâu có cần tới tới lui lui giằng co lâu như vậy, một chiêu là thịt luôn đối phương rồi. Vậy chân tướng chỉ có một, Thu Thu này chính là dị năng loại kiếm tiên, Sở Đại chính là dùng nàng làm mô phỏng để viết sách, chẳng trách lại càng viết càng thật, viết giống như có thể luyện theo được vậy.

"Chúng ta thành lập bái Thu Thu Thần Giáo đi." Phan Đạt hỏi Vạn Tử Tuấn: "Dùng Logo thánh hoả meo meo giáo, cậu nói xem được không?”

Vạn Tử Tuấn bực mình nói: "Đừng có hoa sỉ nữa, nữ thân của cậu đi theo người ta đến khách sạn rồi, ở phòng giường lớn."

Bạo kích.

Phan Đạt há miệng nửa ngày, nửa ngày mới nói: 'Lão, lão tử bái là Thu tông chủ! Mới không phải là nữ nhân ngốc chỉ biết ăn giấm chua kia... hu hu hu nữ nhân ngốc này cũng rất đáng yêu, tôi cả đời đối địch với Đậu Tiểu Qua."

Vạn Tử Tuấn: "... Đậu Tiểu Qua trong miệng cậu vừa mới ra ngoài, xe cũng đánh nát rồi, cậu tính một chút xem có phải đổi lại một cái cả đời đối địch khác không..."

Chung Dật: "Hu hu hu xe của tôi..."

"Chung ca anh có chút khí chất cao nhân đi có được không?”

"Cao nhân không cân ăn cơm sao? Xe của tôi..."

"Được rồi, anh anh chỉ cần thay kính thuỷ tinh phía trước thôi mà, không biết còn tưởng rằng xe nổ nữa chứ."

Hai người Sở Qua là đi theo xe cảnh sát rời đi, ở trong ánh mắt như nhìn cầm thú của một nhóm cảnh sát, kéo Thu Vô Tế đi thẳng về khách sạn, .

Nhìn ánh mắt của bọn họ, luôn cảm thấy có lẽ là đột kích gặp kiểm...

Hồng nhan hoạ thuỷ a, đi đến đâu cũng là tiêu điểm để người khác đố ky, thế nhưng các người lẽ nào không nên trước tiên đố ky vẻ đẹp trai của tôi sao?

Các người cho rằng tôi kéo Thu Thu về phòng là làm chuyện cầm thú gì, tôi cái gì cũng không làm được, một đống việc còn chưa đâu vào đâu, ví dụ như lúc này trong phòng còn có một ngọn lửa nhỏ nữa.

"Tham kiến phụ thần." Ngọn lửa nhỏ không còn dữ tợn như lúc làm người lửa khổng lồ, con mắt quay tròn nhìn Sở Qua và Thu Vô Tế nắm tay nhau, cười hi hi nói: "Phụ thần lần sau còn có chuyện tốt này nhất định phải nhớ gọi ta đó..."

Thu Vô Tế thấy lạ nói: "Chuyện tốt gì?"

Ngọn lửa nhỏ: "Ta rất lâu rồi không giết người, sắp kìm nén chết ta rồi... thật sảng khoái..."

"Vì sao nhìn hình thái ngọn lửa nhỏ của ngươi, ta có thể tưởng tượng ra tư thế thè lưỡi liếm môi của ngươi chứ? Thật buồn nôn."

".." Hình thái ngươi suy diễn ra sau đó nói ta buồn nôn? Ngọn lửa nhỏ dám giận không giám nói.

Thu Vô Tế quay đầu lại nhìn Sở Qua, Sở Qua thân sắc bình thản. Nàng mỉm cười nói: "Thật sự giết người rồi sao?"

"ừm"

"Cảm giác gì?"

"Anh cho rằng em sẽ phê bình anh."

"Vì sao em phải phê bình anh?" Thu Vô Tế ngạc nhiên bật cười: "Tiên đạo tranh hùng, đâu có ai không giết người... nếu không phải người nào đón nguyên thần trốn xa, cũng bị em giết rồi."

Ngọn lửa nhỏ: "?"

Thu Vô Tế nhìn Sở Qua, ánh mắt nhu hoà: "Em biết lần đầu tiên anh giết người, trong lòng khó tránh khỏi bất an, có lẽ còn đang nghĩ hắn có phải là nên giao cho cảnh sát xử lý hay không... thế nhưng chuyện này anh lâu dần sẽ quen thôi, lúc chuyện cấp bách cũng không có không gian cho anh suy nghĩ. Hôm nay còn tính là tranh phong trong nước, ngộ nhỡ tương lai quyết đấu với địch quốc, anh còn do dự không quyết, chỉ sẽ hại bản thân mình..."

"Anh... cũng được." Sở Qua do dự nói: "Lúc này cảm giác bất an của anh vừa vặn ngược lại, không phải là vì giết người, mà là cảm thấy sau khi mình giết người quá bình tĩnh rồi, vừa rồi ngồi trên xe cảnh sát cũng không có cảm giác tim đập mạnh... dáng vẻ này của anh có phải là không đúng lắm không.

Thu Vô Tế sửng sốt, ngọn lửa nhỏ cười ha ha: "Tốt, tốt."

Sở Qua đem nó nhét vào thế giới trong sách: "Im miệng."
Bình Luận (0)
Comment