Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 470 - Chương 470: Nhật Ký Của Thu Thu (2)

Chương 470: Nhật ký của Thu Thu (2) Chương 470: Nhật ký của Thu Thu (2)Chương 470: Nhật ký của Thu Thu (2)

Hai ngày tuy ngắn ngủi, đối với Sở Qua mà nói lại thuộc về một tiết điểm cực kỳ quan trọng của đời người.

Chính thức kết nối quan hệ với công ty văn hoá điện ảnh, bắt đầu nỗ lực cải biên các hạng mục bản quyền của mình.

Thu Thu bắt đầu chuẩn bị đích thân triển hiện ra thế giới của nàng với thế giới rồi.

Lần đầu tiên giết người, tuy rằng không phải chính tay làm... thế nhưng lại là mệnh lệnh mà mình hạ xuống, luôn cảm thấy mở ra chiến hộp ma thuật Pandora...

Lần đầu tiên ý thức được thực ra mình mới là một công tử ăn chơi lớn nhất. Lần đầu tiên xe trâu di chuyển vào khe suối.

Thực ra ngay cả tập đoàn kia của Mễ Hiểu Lâm, trước kia cũng dự tính ba ngày căn bản là không đủ dùng, dựa theo nhận biết ban đầu thì đây là một tập đoàn rất đáng sợ, ngay cả đám người Thiết Châm cũng chẳng qua chỉ là thuộc hạ của Đỗ Liên Phong mà thôi, có thể biết về sự khổng lồ của nó. Vốn dĩ chỉ là các loại phân tranh ngươi tới ta đi cũng cần phải năm này tháng khác, kết quả chỉ trong một đêm liền tan đàn xẻ nghé, cũng rất bất ngờ.

Chủ yếu là hai người Đỗ, Tê phản bội quá giống kịch bản, đem một chuyện lớn cực kỳ phức tạp đơn giản hoá thành một cuộc chiến tranh đoạt thủ vệ đơn giản. Sở Qua nghĩ đến cái này cũng cảm thấy triệt để có phải là bản thân thật sự là có chút may mắn hay không, hay là nói lòng tham của đám người Mễ Hiểu Lâm chắc chắn dẫn đến kết quả như vậy, sau khi ngoại lực tham gia vào đám người mình sẽ bộc phát ra sao?

Thế nhưng bất kể là thế nào, chuyện này cũng vẫn chưa kết thúc.

Tập đoàn đó chỉ là một góc của núi băng, căn bản không nhìn thấy chỗ tận cùng. Không nói cái khác, chỉ riêgn trong nước còn có bao nhiêu người có liên quan đến "nhà âm nhạc nước ngoài", Sở Qua cũng không tin chỉ có một mình Mễ Hiểu Lâm, đó hiển nhiên chỉ là một trong nhiều xúc tu mà thôi. Nhà âm nhạc đó lẽ nào chỉ có một người? Hiển nhiên là không thể.

Phân tranh sau đó cũng chưa chắc còn có vận may như vậy nữa...

Có điều chuyện này nếu đã biết sẽ cho Cố Nhược Ngôn rồi, thiết nghĩ nha môn sẽ xử lý, bản thân mình tên gõ chữ thối này không cần tham gia nhiều làm gì, nghĩ nhiều vô ích.

Đôi tình nhân trẻ vừa về đến nhà liền ném đi các loại của Thượng Hải, trực tiếp vùi đầu vào trong đại nghiệp Manga. Thu Vô Tế bắt đầu vẽ các loại bản thảo nhân vật chủ yếu, Sở Qua thì cải biên kịch bản quyển thứ nhất của Manga.

Đôi tình nhân trẻ ở chung một nhà, cùng nhau làm việc, rất có ý vị chồng cày ruộng vợ dệt vải, không nói cũng ấm áp.

Khác biệt lớn nhất với trước kia là...

"Anh làm gì vậy?" Thu Vô Tế khoác áo ngủ, toàn thân toả ra hương thơm nhè nhẹ sau khi tắm, quắc mắt nhìn chằm chằm Sở Qua đang đi vào phòng nàng: "Phòng của anh ở bên cạnh."

Sở Qua tròng mắt xoay tròn nói: "Cái đó... cảm thấy thời tiết chuyển lạnh rồi."

Thu Vô Tế ôm lấy hai bắp tay nói: "Vậy thì làm sao?”

"Lẽ nào không cảm thấy ôm nhau ngủ sẽ ấm áp hơn sao?"

"Cút.' Thu Vô Tế tung một cước, Sở Qua liền lăn ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ lăn lông lốc đó của hắn, Thu Vô Tế vừa tức vừa buồn cười.

Vì sao lại gấp trở về? Không muốn tiếp tục giam hãm ở trong cảm giác ngủ cùng một giường đó nữa, đương nhiên là một nguyên nhân rất chủ yếu. Kết quả tên này còn muốn ở trong nhà cũng như vậy, mơ gì đẹp vậy.

Biết tên này bây giờ càng ngày càng không an phận rồi, bắt đầu thử tiến thêm một thước rồi. Đi công tác đã ngủ chung rồi, ở trong nhà có phải là cũng có thể... dù sao cũng từng ngủ rồi đúng không? Pi, kế tạm thời cũng giống như ngày thường, có thể là một chuyện sao?

Thế nhưng... trên mặt Thu Vô Tế cũng có chút nóng bừng, cảm giác đêm qua ôm hắn ngủ cũng rất thoải mái, cũng rất ấm áp... loại cảm giác quấn quít sỉ mê đó, thật sự có thể khiến người ta quên mất tất cả.

Còn về đầu óc nóng bừng, cũng chịu dùng Thu Danh Sơn cho hắn di chuyển rồi.

Đổi lại là trước kia, Thu Vô Tế cũng không dám tưởng tượng bản thân mình sẽ làm ra chuyện như vậy, sau đó một mực giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì, thực ra là sự xấu hổ ẩn chứa trong đầu đến nay vẫn chưa tan.

Thu Vô Tế trở về ngồi trước máy tính, mở văn bản ra, trịnh trọng ghi chép lại một đoạn nhật ký như vậy: Ngày 11 tháng 6, trời quang.

Thu Vô Tế à Thu Vô Tế, mày không thể sa đoạ như vậy nữa, Tiên Đạo chưa thành, Manga chưa ra, thời gian tốt đẹp làm sao có thể trâm mê trong nam sắc chứ! Cho mày một lý do mở tiểu hào, liền có thể tuỳ tiện phóng túng như vậy sao?

Ngày 11 tháng 7, trời quang.

Sáng sớm thức dậy, gấu lớn bị mình đánh một trận. Mềm nhữn.

Rất muốn ôm hắn.
Bình Luận (0)
Comment