Chương 471: Nhân thế gian (1)
Chương 471: Nhân thế gian (1)Chương 471: Nhân thế gian (1)
"Chào buổi sáng." Sở Qua đánh răng, đi đến cửa phòng thò đầu ra nói: "Sao sáng sớm đã ngồi trước máy tính rồi"
Thu Vô Tế có chút hoảng loạn tắt máy tính nói: "Trong lòng còn treo chuyện Manga, muốn sớm hoàn thành."
"Không cần thiết phải gấp gáp như vậy, giai đoạn đầu chỉ là trước tiên ra được thiết lập nhân vật, cũng không cần phải bên A duyệt bản thảo, dựa theo tâm cảnh của mình mà vẽ, đó là tuỳ hứng." Sở Qua trải răng nói: "Hôm nay là đông chí, anh cảm thấy cần phải suy nghĩ xem đón lễ thế nào."
"Đông, đông chí rồi sao?" Thu Vô Tế sửng sốt.
Thế giới này khí hậu ôn hoà, nhập động rồi mà thật sự không có cảm giác quá lớn.
Mấy ngày trước cũng hoàn toàn không có cảm nhận được mùi vị cuối thu, luôn cảm thấy trung thu cũng chưa qua bao lâu.
Mùa thu thuộc về Thu Vô Tế cứ lặng lẽ như vậy mà trôi qua, ngay cả ý thức cũng không có.
Thu Vô Tế vò đầu,
Sở Qua trải răng.
Hai người nhìn nhau một hồi, Thu Vô Tế nhe răng nói: "Trải gì mà trải, đều là tại anh, thời gian mùa thu cuối cùng vẫn còn đánh nhau với người ta, ý cảnh gì cũng không còn nữa rồi."
Sở Qua bật cười nói: "Thời gian cuối cùng chúng ta hình như là ở sông Hoàng Phố hoài cổ." Thu Vô Tế nghĩ như vậy cũng thoải mái hơn rất nhiều, đứng trên bờ sông nhìn về xa xăm, nhìn theo quy hồng, ý cảnh vẫn là được, chính là đáng tiếc không nói chút lời văn vẻ để làm kỷ niệm. Ai ya thực ra cũng không có gì, ngày thu của thế giới trong sách cũng lặng lẽ trôi qua rồi, tuyết bay cũng bay bao lâu rồi cũng không thấy có cảm xúc gì, sao đến đây rồi lại có một bụng khó chịu vậy chứ?
Đều là bởi vì có hắn ở bên cạnh, ăn mòn lòng người, luôn muốn có người cùng trải qua ngày lễ, ngày sinh nhật gì đó...
Thu Vô Tế à Thu Vô Tế, mày không thể lại... ách...
Sở Qua quay đầu trở về nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt xong, lại nghiêm mặt đi ra nói: "Đông chí ở chỗ bọn anh là một ngày lễ, Nam Giang theo tập tục sẽ ăn chút chè trôi nước, nghe nói phía Bắc là ăn sủi cảo, chúng ta cũng có thể, em thích ăn cái nào?"
Thu Vô Tế nghiêm mặt nói: "Cái này tính là lễ gì?"
Sở Qua sửng sốt: 'Ách?"
"Thu đi đông đến, rõ ràng là điềm xấu mà còn nói là chúc mừng, lẽ nào anh muốn đổi một nữ nhân mùa đông à?"
"Anh sao lại..." Sở Qua dở khóc dở cười nói: 'Hôm nay sợ hôn nhân +1."
Thu Vô Tế cũng chỉ là thuận miệng nói giỡn một câu, đâu ra điềm xấu gì chứ, mỗi năm có bốn mùa, lẽ nào còn không cần qua mùa đông sao? Thế nhưng thật sự không muốn trải qua mùa này ngược lại là thật, liền nói: "Anh có tập tục, hôm nay anh mua chút chè trôi nước nấu là được, còn không cần đặc biệt đón lễ gì cả" "Được thôi... Lớp Manga đó của em bao lâu thì có thể tốt nghiệp?"
"Thật sự kết thúc cũng phải tám, chín tháng, thế nhưng chúng ta lại không phải là vì lấy được chứng nhận tốt nghiệp, học tập để biết cách thức là được rồi. Em thường hỏi riêng giáo viên, sớm nhảy qua quá trình học vẽ kỹ thuật của các cô ấy rồi."
"Vậy phải gửi chút hồng bao cho giáo viên."
"Biết rồi, đi đi đi, bản thảo còn tồn có một chút, mau chóng làm kịch bản Manga đi... em đi làm chút đồ ăn sáng, đợi chút sẽ đi mua đồ ăn."
Quá hiền huệ, Sở Qua nước mắt lưng chòng trở về phòng của mình, mở văn bản thiết lập nhân vật của mình ra, ở trong cột của Thu Vô Tế lặng lẽ nhìn một hồi lâu, một chữ cũng không đánh ra được.
Mình thật sự là một thiên tài, có thể viết ra một cô gái tốt như vậy.
Mở nhóm chat ra nhìn một cái, trong nhóm sáng sớm đã náo nhiệt nói chuyện về tấm ảnh weibo tối qua họ mới đăng lên rồi, trong ảnh bản thân ôm bả vai của Thu Vô Tế đứng ở bên bờ sông, nụ cười có chút ngốc nghếch; Thu Vô Tế dựa vào vai hắn, một tay còn cầm ly trà sữa, một tay khác cầm máy ảnh tự chụp, nụ cười ngọt ngào.
Nước sông sau người và Đông Phương Minh Châu, chứng kiến nụ cười ngọt ngào của một ngày thu cuối cùng.
"Xong rồi, nhìn hai người họ càng ngày càng xứng. Thu Thu không phải là của tôi rồi..."
"Cậu đây là nhìn quen rồi, từ đầu thu nhìn đến lập đông, cả ba tháng trời, chính là một con heo và Thu Thu đứng cùng nhau mà cậu nhìn cũng thấy xứng đôi sao?"
Sở Qua: ".."
Những người này nói chuyện thật không khách quan.
"Ba tháng à, các cậu biết ba tháng này tôi sống thế nào không. Hai người này cả ngày từ sáng đến tối đều phát cẩu lương, không làm chính sự, Đậu Tiểu Qua quả thực không làm người."
"Đúng vậy a, còn tưởng rằng ở nhà gõ chữ nữa chứ, lặng lẽ chạy đến Thượng Hải chụp ảnh rồi, có thời gian này không thêm chương đi."
"Đù." Sở Qua không nhịn được nói: "Các cậu còn hung tàn hơn nhà tư bản nữa"
"Này, nhìn xem ai đến rồi?" "Ôi, đây không phải Đậu Tiểu Qua sao? Chương mới hôm nay đâu?"
"Đù..." Sở Qua nước mắt đầy mặt.
Địa vị trong nhóm cuối cùng chính là như vậy, xuất hiện ngoại trừ bị mắng ngắn nhỏ và giục chương mới ra thì căn bản không có kết cục thứ hai.
Lại nói nhóm sách nhà mình cũng là một phong cảnh đặc biệt... tuy rằng phần lớn nhóm sách không nói chuyện sách căn bản là một thói quen, thế nhưng thường có chuyện, không có chuyện ở đây nói chuyện về cặp đôi tác giả e là tuyệt đối không có.
Hơn nữa hai nhóm đều là đức tính này, lại nói "Chẩm Qua Đãi Đán" cũng đầy rồi, làm thế nào đây?
Đây cũng là năm nghìn người rồi...
Sở Qua suy nghĩ một lúc thêm nhóm căn bản không hạn chế số lượng người hâm mộ, chật ních cũng quá nhanh rồi, suy nghĩ có phải là cần phải mở thêm một nhóm chấp sự hay không, đem nhân viên phân chia một chút... lần này nếu mở nhóm mới thì đặt tên là gì đây? Để bọn họ cầm Qua Mâu (cái giáo) thì thế nào nhỉ? Xem bọn họ cầm rồi còn dám nói là ngắn nhỏ không. Thu Thu cũng không dám nói như vậy, hừ.
Đang suy nghĩ, tin nhắn riêng vang lên, ngược lại là một avatar xa lạ, mở ra nhìn: "Sở Đại, tôi là Long Tư Giai."
Sở Qua sửng sốt một lúc mới phản ứng lại đây là cậu nhóc chơi gió của Nhà Đen, thằng bé này dáng vẻ rất thẹn thùng, cảm giác tồn tại rất thấp, tự mình cũng không nói mấy câu.
"Cậu sao lại cũng lăn lộn trong nhóm sách của tôi vậy?"
"Phan Đạt bọn họ ngày ngày đều nói, tôi liền xem sách, cũng thành mê sách rồi."
"Thế nhưng cậu bây giờ lẽ nào không phải là nên ở Thượng Hải du lịch cùng với Phan Đạt bọn họ sao?”