Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 476 - Chương 476: Hắn Tốt Như Vậy, Mình Phải Làm Sao (2)

Chương 476: Hắn tốt như vậy, mình phải làm sao (2) Chương 476: Hắn tốt như vậy, mình phải làm sao (2)Chương 476: Hắn tốt như vậy, mình phải làm sao (2)

Chu Manh Manh kỳ quái quay đầu nói: "Chuyện gì còn có thể quan trọng hơn công ty vừa mở chứ? Cậu ngay cả mặt của nhân viên cũng không nhận biết một chút."

"Buổi trưa rồi, mình phải về nhà nấu cơm cho anh ấy."

Chu Manh Manh: "Đù."

Bên đó Sở Qua có hai ba ngày không gõ chữ rồi, vừa bắt đầu lại có chút cảm giác xa lạ không thích ứng được, sau này muốn gõ tình tiết gì cũng quên rồi, vừa nhìn đại cương tìm cảm giác, vừa vào trong nhóm xem người ta tán gẫu, tỉnh thần rất không tập trung.

Cho nên nói quyền không luyện ngượng tay, những chuyện lung tung kia vẫn là đừng phân tán quá nhiều tinh lực nữa.

Cuối cùng bức bản thân bắt đầu tu hành, đi vào trạng thái phân tâm nhị dụng, mới một lần nữa tìm được cảm giác máy gõ chữ vô tình, tốt xấu gì chương buổi sáng cũng phải ra được.

Tốt xấu gì cũng không được đoạn chương, một hơi xong việc.

Nhất thời cảm thấy, lúc gõ chữ trôi chảy nhất lại là lúc Biến Thiên Kích Địa đi vào thế giới trong sách, đó mới là máy gõ chữ vô tình chân chính, thuộc về kiểu gõ chữ thuần tuý dựa vào bản năng, ngay cả bản thân mình viết cái gì cũng không biết, thế nhưng hiệu quả gõ ra lại vô cùng hoàn mỹ tái hiện lại tình tiết của thế giới đó, so với vắt óc suy nghĩ còn hiệu quả hơn.

Cái này nên sử dụng nhiều... Mày là một thân thể thành thục rồi, phải học tự mình gõ chữ rồi... linh hồn của ta chắc chắn phải đi cùng Thu Thu, đi xem thế giới hoa lệ mà mình sáng tạo ra.

Lúc phân tâm nhị dụng kinh hồng thoáng nhìn, nhìn thấy Thu Thu đang ngồi tu hành ở trên đỉnh núi, bầu trời ngập tràn tuyết trắng, người ngọc cô đơn, kiếm khí xoay quanh, dáng vẻ vừa tiên khí xuất trần đẹp lộng lẫy, lại vừa cảm thấy cô độc và đau lòng.

Một Thu Vô Tế lặng lẽ tu hành trên đỉnh cao nhân thế.

Một Thu Thu ngây thơ đáng yêu tràn đầy nguyên khí.

Hai thế giới, tình cảnh và tâm thái của Thu Thu cũng là hai thiên địa..."tiểu hào" sẽ càng ngày càng đáng yêu, trên ý nghĩa nào đó cũng là bởi vì "đại hào" quá cô đơn tịch mịch.

Lúc này nàng ở nơi này hoa tươi đua nở, nàng ở bên đó nghĩ như thế nào?

Đang nghĩ như vậy, tiếng mở cửa phòng vang lên, Thu Vô Tế trở về rồi.

Sở Qua có chút kinh ngạc ra đón: "Sớm như vậy, anh còn tưởng rằng em có thể sẽ ăn cơm bên ngoài chứ."

"Đâu có bận như vậy..." Thu Vô Tế xách túi lớn túi nhỏ đi vào: "Có bận hơn nữa cũng không thể bỏ đói phụ thân nhà mình."

Sở Qua nhận lấy đồ ăn nói: "Ôi, sao bỗng nhiên lại tốt như vậy... hôm nay rất phong phú."

"Hừ hừ, em lúc nào không tốt sao?"

"Lúc đối luyện đánh anh."

Đôi tình nhân trẻ cùng nhau đi vào phòng bếp, Thu Vô Tế dựa vào bên bệ bếp liếc xéo hắn: "Còn không biết ngại mà nói, bây giờ đối luyện lần nào luyện được cuối cùng không phải là cùng anh hôn hít à... thật sự muốn nói không tốt, vậy phải nói nữ nhân ác trong sách kia, hành hạ anh xong cuối cùng vân là em xui xẻo."

Sở Qua bật cười: "Nữ nhân trong sách cũng không ác, cô ấy không phải là muốn anh có thể sớm dung nhập vào thế giới trong sách, đốc thúc nghiêm ngặt chút mà thôi."

"Đúng vậy." Thu Vô Tế nhìn hẳn nói: "Giống như ở thế giới này anh đối xử với em như vậy, thế nhưng anh ôn nhu hơn, em... em dữ hơn chút."

"Sao lại cảm thấy hôm nay em cứ lạ lạ" Sở Qua bước lên ôm lấy nàng: "ở đây Thu Thu đối với anh ôn nhu là tốt rồi, ở bên đó là chủ một tông, thiên hạ tôn sùng, hành sự luôn sẽ có chút khác biệt." Thu Vô Tế nghiêng đầu nhìn: "Anh rất hưởng thụ sao?"

"Em cũng nói anh là M rồi..."

"Nghe thế nào cũng thấy hình như anh muốn dáng vẻ bên đó?"

"Bên sông Hoàng Phố, em không phải đã nói rồi sao, đến bên đó mới là chúng ta đi ngao du, thế giới tiên hiệp dưới ngòi bút của anh, khoái ý giang hồ trong lòng anh." Sở Qua hôn lên tráng nàng: "Đợi công ty bên này đi vào quỹ đạo rồi, chúng ta phát hành manga rồi xem phản hồi, tất cả bình thường rồi, thì sẽ vào trong sách chơi. Nam Giang không có tuyết, chúng ta đi ngắm tuyết bên đó."

Nghe thấy hắn nói tuyết, trong lòng Thu Vô Tế hơi động.

Đang yên đang lành sao lại nhắc đến tuyết, đương nhiên là bởi vì hắn nhìn thấy tuyết trong sách rồi, và người tịch mịch trong sách.

Có lẽ Sở Qua quả thực muốn vào trong sách đi ngao du, thế nhưng chắc chắn không phải là nguyên nhân chủ yếu, e rằng có một nửa nguyên nhân là muốn cùng nàng...

Lòng Thu Vô Tế càng hoá càng mềm, nhưng lại có chút lo lắng nhỏ bé.

Ở bên này Sở Qua làm được tất cả mọi thứ hắn có thể làm, chỉ thiếu mỗi móc tim ra nữa thôi, ở bên đó mình nên làm thế nào mới có thể tương ứng?

Hắn thích tông chủ mặt lạnh cao cao tại thượng đúng không?

Trong sách ngoài sách, hai Thu Vô Tế đồng thời khế cắn môi.
Bình Luận (0)
Comment