Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 475 - Chương 475: Hắn Tốt Như Vậy, Mình Phải Làm Sao (1)

Chương 475: Hắn tốt như vậy, mình phải làm sao (1) Chương 475: Hắn tốt như vậy, mình phải làm sao (1)Chương 475: Hắn tốt như vậy, mình phải làm sao (1)

Lợi ích của Chu Manh Manh nằm ở, cô không phải chỉ biết mỗi chỗ ở giống như Sở Qua, Thu Vô Tế, là một hiện sung điển hình cô rất quen thuộc về hoàn cảnh của nơi này, cũng lười đi soi mói xem xét kỹ càng từng nhà, nhìn trúng là được. Lão Chu chưa xuống máy bay, bên này cô đã thuê xong địa điểm đặt phòng làm việc rồi, ngay cả ký túc xá cho những nhân viên về cùng cũng thuê xong rồi.

Cái này nếu như đổi lại là bản thân Sở Qua tự tìm, không có ba hôm năm ngay tuyệt đối không làm xong được, nhưng Chu Manh Manh thì một giờ đồng hồ cũng không cần, phòng làm việc vẫn là được sửa sang và có sẵn đồ dùng văn phòng rồi... Lão Chu vừa dắt người đến, liền trực tiếp dẫn Thu Vô Tế đến sảnh hành chính , một hàng dài người xếp hàng chờ thay đổi, hiệu suất cao đến mức vô cùng kinh người. Thu Vô Tế giống như nằm mơ nhìn phòng làm việc của mình không lớn không nhỏ rộng chừng trăm mét vuông, các nhân viên đã bắt đầu chỉnh lý bàn làm việc, trong mắt đều vẫn có chút mơ hồ.

Đây chính là công ty của mình sao...

Mình ở hiện đại mở công ty rồi... mình là đại diện pháp nhân quang minh chính đại...

Tuy rằng tên công ty gọi là "Công ty hoạt hình Sở Thiên Vô Tế”, thế nhưng tính chất đăng ký lại là "công ty trách nhiệm hữu hạn", cái này không phải là hộ kinh doanh cá thể, là góp vốn hợp tác với Manh Manh... phạm vi kinh doanh liên quan đến hoạt động chế tác manga và hoạt hình cùng với các loại đặt hàng vẽ khác, vô cùng chính quy.

"Công ty này nên gọi là Phòng làm việc Thu Thu Manh Manh!" Chu Manh Manh bĩu môi nói: "Không biết ba mình sao lại thuận theo tình nhân đó nhà cậu, gọi là Sở Thiên Vô Tế. [Sở Thiên Vô Tế] cuốn sách đó chính là một trong những nghiệp vụ của chúng ta mà thôi, lẽ nào còn làm một quyển rồi không làm nữa Sao..."

Thu Vô Tế cười bồi, ôm vai của cô nói: "Ngoan nào Manh Manh, bởi vì Sở Thiên Vô Tế tương đối có ý thơ, Thu Thu Manh Manh thì đáng yêu quá, người lớn tuổi sẽ cười đó..."

"Tên của chúng ta như vậy, đợi cậu tám mươi tuổi rồi thì cũng gọi là Thu Thu, mình tám mươi tuổi cũng vẫn gọi là Manh Manh”" Thu Vô Tế nghĩ đến cảnh tượng đó lại có chút vui vẻ, không khỏi nổi lên ánh cười trên mắt.

"Ai da, có điều nói đi cũng phải nói lại, tình nhân đó của cậu đối với cậu cũng thật là tốt.” Chu Manh Manh hâm mộ ôm lại vai của Thu Vô Tế nói: "Xem hai cậu tốt như vậy, lòng xuân của mình lại bắt đầu manh nha rồi đấy..."

Thu Vô Tế sửng sốt: "Cậu nhìn ra được tốt sao?"

"Cậu ta đầu tư hơn tám mươi vạn cho công ty này, bây giờ là ba mình ứng trước mà thôi, đợi khi tiên bản quyên về rồi- ờ, nghe nói ngày 12 là đến rồi, đúng không? Đến lúc đó cậu ấy trả cho ba mình, tiền về không kịp ủ nóng ví, đến lúc đó liền trống rỗng quá nửa rồi."

Thu Vô Tế nhất thời không hiểu hỏi: "Hả? Vậy là sao, là chúng ta góp vốn, đưa tiền cho ba cậu không phải là rất nên làm sao?"

Chu Manh Manh kinh ngạc nhìn nàng: "Nhưng mà tài sản là cậu ta bỏ ra, công ty là của cậu, cậu ta ngay cả tên cũng không có."

Thu Vô Tế cuối cùng cũng sửng sốt: "à.. có khác biệt à?"

"Đương nhiên là có." Chu Manh Manh quả thực giống như nhìn người ngoài hành tinh nói: "Hai người rõ ràng là chưa kết hôn, tài sản của hai người không phải là tài sản chung, cậu không biết sao? Cậu ta đây là trực tiếp coi cậu là vợ rồi, của cậu ta chính là của cậu, mắt cũng không chớp lấy một cái..."

Thu Vô Tế xuất thần: "Đúng vậy... chưa kết hôn..."

"Người bình thường cho dù là vợ chồng cũng rất ít khi như vậy, huống hồ là chưa kết hôn... Chu Manh Manh nghĩ đến cuộc hôn nhân bi kịch của mình, quả thực đã sắp biến thành Chu Ninh Mông rồi: "Hơn nữa cậu nói đây là do cậu ta chủ động nhắc đến, bản thân cậu trước kia cũng chưa từng nghĩ đến sẽ dùng tên cậu đúng không, quả thực..."

Thu Vô Tế xuất thân nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười.

Từ trước đến nay không coi mình là người ngoài.

Thực ra bắt đầu từ khi xuyên ra, trong lòng hắn đây chính là con gái nhà mình rồi.

"Ha ha ha đàn ông tốt như vậy cậu rốt cuộc là sao lại nhặt được vậy, mình sắp ghen tị chết rồi..." Chu Manh Manh đang phát điên.

Thu Vô Tế mỉm cười nói: "Thực ra là anh ấy nhặt được mình, nuôi vợ từ bé đấy"

Chu Manh Manh: "... vậy mình đem bản thân ném vào trong thùng rác, xem có người đàn ông nào tốt như vậy nhặt mình đi không?”

Thu Vô Tế ôm vai nói: "Cậu hoàn toàn có thể thử một chút."

"Vẫn là bỏ đi, đây chính là số mệnh rồi... Chu Manh Manh ghé vào bệ cửa sổ giả vờ khóc tu tu.

"Cái đó.." Thu Vô Tế cười bồi nói: "Manh Manh, cậu trước tiên thu xếp cho nhân viên một chút đi ha, mình có chút chuyện rồi..."
Bình Luận (0)
Comment