Chương 483: Khô dương sinh hoa q)
Chương 483: Khô dương sinh hoa q)Chương 483: Khô dương sinh hoa q)
"Lại nói Thu Vô Tế nóng vội giúp đồ đệ Sở Qua tu hành tiến cảnh, đốc thúc bức bánh đến gấp rồi. Không màng đồ đệ chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, hơn nữa còn là hồn thể dễ dàng bị thương, liền bức hắn tiến vào Băng Lẫm Kiếm Đài, ý đồ nhanh chóng tiến cấp."
"Kiếm ý của bản thân lưu tôn cũng không phải là chuyện đùa, giống như trong Thí Kiếm Quật, ngàn vạn kiếm khí đến thân, với tu hành của hắn ở trong đó đương nhiên có lợi ích rất lớn, thế nhưng mỗi lần một hơi cũng đều là giày vò."
"Nhưng lại có thể làm thế nào đây, giống như lúc trước bức hắn ở trong Thí Kiếm Quật chịu khổ bốn canh giờ, hắn rất khó chịu, thế nhưng sau đó lúc giao chiến với kẻ địch bên ngoài liền thể hiện ra được giá trị. Nếu như cưng chiều đau lòng, chậm chạp không được lợi ích, đâu biết một khắc sau sẽ gặp kẻ địch như thế nào?"
"hắn muốn ngao du giang hồ, phải hiểu rõ từng điểm từng giọt của thế giới này, đến lúc đó thế gian vạn pháp tuỳ ý khống chế, mặt trời lên mặt trăng lặn chỉ một lời mà quyết... Thu Vô Tế tin rằng hắn nhất định có thể."
"Hắn vẫn là đứa trẻ..."
Khuôn mặt của máy gõ chữ không cảm tình kia cũng không tự chủ được mà run rẩy, ấn, không sao, đây là không đăng ra ngoài, tự mình xem, xấu hổ chết cũng không xao.
Ra cũng ra rồi, sợ cái gì...
Tiếp tục viết:
"Không thể sớm kêu ngừng lại, bằng không hắn cảm ngộ được một nửa, hiệu quả giảm bớt đi nhiều, cũng dễ dàng sản sinh ra ý lười biếng và ỷ lại, không có lợi cho việc hắn ngưng tụ ý chí."
"Thế nhưng lại lo lắng hắn không chống đỡ nổi sẽ tổn hại hồn thể, hạ xuống nội thương và sợ hãi không thể xoá nhoà, phải làm sao đây?"
" Thu Vô Tế cắn môi, rất lâu, rất lâu, khế thở dài một tiếng, vô thanh vô tức bay lên thạch đài, ngồi ở sau người đồ đệ."
Phiên ngoại chỉ là đi thẳng vào vấn đề, không có chỉnh trang, hành văn cũng không quản. Nhưng mà chỗ đáng sợ nằm ở, Sở Qua viết về tâm tư của Thu Vô Tế, hoàn toàn hợp với suy tư của bản thân Thu Vô Tế, ai cũng không biết rốt cuộc là bởi vì hắn viết như vậy, cho nên nàng mới nghĩ như vậy, hay là tâm có tương linh, quá hiểu. giống như lúc trước Thu Vô Tế muốn thay đổi tư tưởng, chơi trò tranh bá, kết quả lúc đó chính văn của Sở Qua giống như đặt bút như vậy, giống như một tấm lưới đã định trước.
Mà lần này lại có chút không giống.
Bởi vì đây là Thu Vô Tế tự mình bảo hắn viết... biết rõ hắn sẽ viết như vậy, vẫn sinh ra tâm tư như thế, đó là gà có trước hay trứng có trước?
Phiêu nhiên hạ xuống thạch đài, cuối cùng là tâm ý của mình, hay là bị hẳn "cưỡng bức"?
Thu Vô Tế lười phân biệt.
Dù sao có lý do "bị phụ thần xấu xa cưỡng chế viết như vậy", đó là không cần phải suy nghĩ quá nhiều rồi.
Thu Vô Tế khẽ cắn môi, nhìn sau lưng Sở Qua đã đông lạnh đến phát run rồi, hơi do dự một chút, khẽ ôm hắn nói: "Ngoan, kiên trì thêm một lát, cảm ngộ kiếm ý thật tốt, sư phụ ở bên cạnh ngươi..."
Sở Qua đang run rẩy chỉ cảm thấy bản thân rơi vào trong đám mây ấm áp mềm mại, giống như một hành khách trở về trong bầu trời ngập tràn tuyết rơi, đi vào trong ngôi nhà có lò sưởi ấm áp.
Trong nhà có nét mặt vui cười ôn nhu, nỉ non ở bên tai.
Phong đao kiếm sương ở xung quanh trở nên không còn thấu xương nữa, giá lạnh đóng băng lình hồn cũng không còn lạnh giá nữa, linh hôn dừng lại ở trong bến cảng ấm áp.
Trên mặt Thu Vô Tế có chút xấu hổ, nhìn dáng vẻ từ run rẩy biến thành an tĩnh của hắn, bản thân cũng cảm thấy rất mãn nguyện.
Chân thân cũng ôm hắn, còn không phải là tự mình muốn ôm đàn ông à, là bị thiên đạo ác ý viết, lý do này cũng quá tốt rồi, Thu Thu là thông minh nhất.
Nhưng nàng không biết mình mở ra chiếc hộp ma thuật Pandora.
Ngoại truyện viết cũng viết rồi, ai chỉ viết ôm thôi là mãn nguyện chứ.
Máy gõ chữ không có cảm xúc kia tiếp tục mười đầu ngón tay như bay: "Trong tuyết lớn, bốn bề trắng xoá, trên kiếm đài, nam nữ ôm nhau, nhìn từ xa, trong thiên địa cô độc dường như chỉ còn lại đôi nam nữ này, vĩnh hằng giống như bức tượng.
" Thu Vô Tế vạn năm thanh tu, chưa từng có tình cảm nam nữ, nhưng mà tình này cảnh này, da thịt chạm nhau, nàng dần dần lại có chút động tình rồi."
"Ôm nhau trong tuyết lớn tung bay, tâm linh dừng lại và an yên, không chỉ là thể nghiệm của Sở Qua, cũng là của nàng."
"Muốn mạng đó là, vị trí tiếp xúc với lưng hắn, dần dần lại nổi lên chút cảm giác tê dại, dường như có một luồng khí nóng chạy thẳng vào tim, tản vào nội tâm"
Thu Vô Tế: "..."