Chương 484: Khô dương sinh hoa (2)
Chương 484: Khô dương sinh hoa (2)Chương 484: Khô dương sinh hoa (2)
Cảm giác kỳ quái này là xảy ra chuyện gì...
Theo lý mà nói tiểu hào ở hiện thế ngày ngày cùng hắn hôn hít ôm ấp không biết xấu hổ, Thu danh sơn cũng bị hắn bò lên rồi, không nên chỉ là một cái ôm đơn giản như vậy mà nổi lên cảm giác chứ.
Ách, lẽ nào là bởi vì hai thân thể khác nhau? Thân thể của tiểu hào suy cho cùng không phải là chân thân, tiếp xúc với hắn quen rồi cũng không có nghĩa là lão xử văn năm này cũng... chịu được khoảng cách gần như vậy.
Thu Vô Tế thấp giọng thở dốc, mặt đỏ tía tai muốn buông ra.
Lại phát hiện nghiệt đồ này đã nắm chặt tay mình vòng ôm trên eo hắn, không cho mình rời đi: "Sư phụ... một chút nữa đi, một chút thôi, con sắp cảm ngộ xong kiếm ý rồi..."
Vừa nói, cái ót còn cọ xát.
Ngươi là đang cảm ngộ kiếm ý sao. Thu Vô Tế vừa bực vừa gấp, thủ đoạn viết phiên ngoại này cũng là ta dạy ngươi, ta có thể không biết ngươi đang cảm ngộ cái gì sao, ngươi ở trong sóng điện não cảm ngộ đi.
Nàng muốn rút tay ra, bên này ngoại truyện lại đang viết: "Đối mặt với sự sỉ mê của đồ đệ, trong lòng Thu Vô Tế thở dài một tiếng, thật là oan nghiệt."
"Ôm cũng ôm rồi, ôm thêm một lát hình những cũng không sao... thực ra bản thân cũng có cảm giác, có chút tham luyến... không ngại chiều hắn một lần, dù sao hắn không biết..."
"Chỉ chiêu ngươi một lần..." Thu Vô Tế cắn răng, căm hận nói: "Cho ngươi mười hơi thở, còn không xong chuyện, vi sư sẽ đánh ngươi."
"Ờm." Sở Qua cẩn thận nói: "Vậy sư phụ lại giúp đỡ, tăng thêm chút chữ."
Thu Vô Tế nghiêm mặt: "Tăng thế nào?"
Sở Qua nói: "Trước người con lạnh..."
Thu Vô Tế tức cười nói: "Có voi đòi tiên phải không?”
"Không phải, trước người con thật sự lạnh mà... sư phụ người tốt phải làm đến cùng, giúp đỡ đi mà..." Sở Qua bắt đầu làm nũng.
Ngoại truyện cũng là do ta tự mình viết, ta có thể không biết nàng đang nghĩ gì sao.
Tiếp tục viết: "Trong lòng Thu Vô Tế do dự, cũng ôm sau lưng hẳn rồi, ôm đằng trước thì có gì khác biệt? Chẳng qua chỉ là mười hơi thở, thì mười hơi thở... tự mình cũng thử ôm trước mặt xem cảm giác thế nào?"
"Nàng than nhẹ một tiếng, xoay đến phía trước đồ đệ, đang muốn nhẹ nhàng ôm hắn."
"Đồ đệ lại bỗng nhiên động, đem nàng kéo vào lòng."
"Này này ngươi đang làm cái gì." Thu Vô Tế hoảng loạn đẩy Sở Qua đang muốn chu mỏ ra nói: "Đây không phải là tiểu hào, ngươi đừng có quá đáng! Ta, ta thật sự sẽ lật mặt."
Sở Qua nhìn "Thu tông chủ" cao lãnh nghiêm mặt bị một phen phiên ngoại dày vò thành đức tính này, vừa ngứa ngáy lại vừa buồn cười, trong lòng lại cũng có chút thở dài. Thật sự, nếu như bản thân tiếp tục viết, là có thể có được nàng.
Ở dưới thiên đạo, giật dây con rối.
Thế nhưng...
Ngón tay của máy gõ chữ cuối cùng cũng dừng lại, một lúc sau mới tiếp tục: "Sở Qua nói 'sư phụ, cứ ôm như vậy là được rồi, con rất mãn nguyện... '."
Trong sách ngoài sách, đồng thời an tính lại.
Một Thu tông chủ cao quỹ lãnh đạm kiếm trang, giống như chú mèo nhỏ rúc ở trong lòng của đồ đệ.
Khắp nơi gió tuyết gào rít, kiếm khí xoay quanh, mà ở trong thạch đài đôi nam nữ vẫn đang tựa vào nhau, cũng không biết là nàng sưởi ấm cho hắn, hay là hắn đang bảo vệ nàng.
Không biết qua bao lâu sau, vượt qua thời gian mười hơi thở rất lâu, Thu Vô Tế mới từ từ có chút dáng vẻ tỉnh thần, nghiến răng nói: "Ngươi cái này... đồ vô sỉ! Rốt cuộc là viết những gì."
Sở Qua không vạch trần ngoại truyện này là chủ ý cùi bắp của bản thân nàng, bằng không trên mặt nàng cũng không chống đỡ nổi.
Chỉ có thể coi là không có chuyện gì, trực tiếp chuyển chủ đề: "Con lĩnh hội xong Băng Lẫm Kiếm Ý rồi, lấy được một bộ Băng Huyền Kiếm Thuật, tổng cộng ba thức phi kiếm, có thiếu sót gì không sư phụ?”
Thu Vô Tế thất thần cả buổi, bỗng nhiên đem hắn nhấc ra khỏi kiếm đài: "Cũng bị ngươi đào hết rồi, còn muốn ở đây bao lâu nữa? Ngươi cái này... nghịch đồ"
Sở Qua cười bồi nói: "Chỉ là xác nhận một chút xem có được không..."
Thu Vô Tế mắt như sương lạnh, toàn thân kiếm khí tung hoành, hung dữ xách lỗ tai của Sở Qua: "Trở về úp mặt vào tường, buổi tối không cho ăn cơm."
"Dạ dạ dạ..."
Ngoại truyện dừng lại, dán thêm một tiêu đề nhỏ [Khô dương sớm dinh hoa]
Lúc Sở Qua bị xách tai rời đi, trong lòng còn đang nghĩ, nếu như không phải là tiểu hào sớm công lược xong rồi, thật sự là sư đồ, một bản tử hiếu tâm biến chất bắt đầu chính là như vậy..."
Thế nhưng loại [Chuyện vặt] này, tốt nhất vẫn là bớt viết một chút, bản thân Thu Thu lúc tiến vào đoán chừng cũng không dự tính được, viết nhiều nàng lại nổi lên hứng thúc phản nghịch muốn thoát khỏi thiên đạo. Có bắt đầu là đủ rồi, sau này phải làm sao tiếp tục biến chất, tự dựa vào mình.